[Book Review] Hành Trình Về Phương Đông - BlairT. Spalding (Anh)

Hình ảnh
“Đời là một bài học vô cùng quý giá mà ai cũng phải học. Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng.” Đời người vốn là những chuỗi ngày không tiên lượng được. Hôm nay chúng ta có thể rất thoải mái, vui vẻ,... nhưng ngày mai điều tồi tệ gì có thể xảy đến cũng không ngăn cản được.  Vậy có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao chúng ta đều sinh ra như nhau nhưng cuộc đời chả ai giống ai không? Chúng ta với anh chị em cùng lớn lên trong một gia đình, nhưng tại sao có người thành đạt, người hạnh phúc, người khổ đau? Điều gì đã tác động đến tháng ngày của ta? Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng Có bao giờ bạn tự hỏi, làm sao có những người đã rất nhiều tuổi nhưng họ vẫn xinh đẹp và trẻ khoẻ? Tại sao có người sống hơn trăm năm nhưng có người chỉ được vài chục năm là tạ thế? Có bao giờ các bạn thắc mắc rằng, tại sao chúng ta may mắn tìm được một tinh cầu hoàn hảo giống như trái đất?  “Trái đất quay quanh trục c...

[Book Review] Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ - Nguyễn Ngọc Thuần (VN)

Có bao giờ bạn nghĩ là “giá như mình đừng lớn, giá như mình mãi chỉ là một đứa trẻ vô tư thì tốt biết bao” chưa?

Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Nguyễn Ngọc Thuần

Ai trong chúng ta cũng đều phải từ bỏ những tháng ngày chạy nhảy, nô đùa, những tháng ngày mà bầu trời thì xanh ngắt, cánh đồng thì bát ngát, bao la. Là những tháng ngày mà cánh diều bay lượn trên nền trời, tạo nên một khung cảnh rực rỡ nhất mà ta còn lưu lại trong ký ức của mình.

Những đứa trẻ chưa bao giờ quên cuộc hẹn vào mỗi buổi chiều, chúng chẳng cần đến điện thoại, chẳng thèm tivi, chúng chỉ thích được chơi với nhau. Vài trò nghịch dại, cùng tiếng cười khanh khách ngây ngô khi ấy, bạn còn nhớ không?

Nhắm mắt lại đi, bỏ xuống chiếc điện thoại, tắt đi những muộn phiền của những ngày bận rộn, mệt mỏi. Bạn có ngồi bên cửa sổ chứ? Mở cửa ra nào! Bạn có cảm nhận được làn gió nhè nhẹ không? Nhẹ nhàng như đang xoa đầu đứa trẻ trong tim bạn ấy. Bạn có thấy bầu trời xanh ngắt chưa? Xanh như tuổi thơ khi ấy. Bạn có nhìn thấy đám mây hình con voi, hình con cá hay hình một bông hoa không? Đẹp như giấc mơ ngày bé vậy.

“Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” cũng giống như “cho tôi một vé về tuổi thơ” vậy. Nhẹ nhàng, tươi sáng. Lời văn ngây ngô của một đứa trẻ, kể cho chúng ta nghe về câu chuyện của chúng mình. Sẽ chẳng phải là cơm, áo, gạo, tiền. Càng không có họp hành, công việc. Chỉ có những khu vườn, những bông hoa, những người bạn mà ta-đã-lỡ-quên.


Ừ thì mình đã lớn, ừ thì cuộc sống bắt ta phải trưởng thành. Nhưng, sẽ không thể “bắt” ta quên đi “ta của ngày còn bé”, phải không? Nếu hôm nay mệt quá, hãy dành lấy một ngày nói “chào” với đứa bé bên trong bạn đi. Đứa nhỏ ấy, nó nhớ bạn biết bao. Và bạn cũng nhớ mà, phải không?


Tôi sẽ không nói gì nữa đâu. Bạn hãy tự tìm kiếm tuổi thơ của mình nhé! Hẹn gặp lại, vào những ngày chúng ta còn rất đỗi ngây thơ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng Xoáy Chết - Suzuki Koji (Nhật)

[Book Review] 999 Lá Thư Gửi Cho Chính Mình

[Thanh Xuân] Dẫu Biết Chắc Chắn Sẽ Chia Tay, Cớ Sao Lại Yêu Người Nhiều Như Thế?