[Poetry] Khi Những Hạt Mưa Rơi Xuống Giữa Đất Trời

Khi những hạt mưa rơi xuống giữa đất trời Em nhìn ngắm và tự mình say đắm Hỏi những giọt nước đọng trên thành cửa sổ Rằng thành phố này sao nhiều lắm đơn cô. Hạt mưa nhỏ nhìn em xuyên qua những chiếc ô Nó chợt bật cười “ sao em ngây ngô quá!” Thành phố này vốn bộn bề, hối hả Có rãnh đâu mà quan tâm những vất vả của em. Mà em hãy soi vào kính thử xem Đôi mắt em đắm chìm trong đơn độc Em hỏi cuộc đời này cớ sao cô lập Lại không hỏi chính mình sao cứ mãi không yêu. À, tại sao em cứ mãi buồn thiu? Bản thân em cũng còn không thể hiểu Vào một ngày mặt trời không còn chiếu Ánh sáng cuộc đời, ai đó đã mang đi. Đến tận bây giờ em còn thấy sầu bi Bởi mặt trời của em đã rời đi mãi mãi Trái tim em thật ra còn sợ hãi Không dám yêu và không thể ngừng yêu. Hạt mưa nhỏ ngắm nhìn em bằng đôi mắt đìu hiu Bởi nó biết tâm hồn em đã vỡ nát quá nhiều Hạt mưa nhỏ chợt rơi trên khoé mắt Rơi xuống lòng đường, vỡ nát cả - tình yêu. 14.7.2020 Nhớ một chiều mưa khi ấy