[Book Review] Hành Trình Về Phương Đông - BlairT. Spalding (Anh)

Hình ảnh
“Đời là một bài học vô cùng quý giá mà ai cũng phải học. Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng.” Đời người vốn là những chuỗi ngày không tiên lượng được. Hôm nay chúng ta có thể rất thoải mái, vui vẻ,... nhưng ngày mai điều tồi tệ gì có thể xảy đến cũng không ngăn cản được.  Vậy có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao chúng ta đều sinh ra như nhau nhưng cuộc đời chả ai giống ai không? Chúng ta với anh chị em cùng lớn lên trong một gia đình, nhưng tại sao có người thành đạt, người hạnh phúc, người khổ đau? Điều gì đã tác động đến tháng ngày của ta? Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng Có bao giờ bạn tự hỏi, làm sao có những người đã rất nhiều tuổi nhưng họ vẫn xinh đẹp và trẻ khoẻ? Tại sao có người sống hơn trăm năm nhưng có người chỉ được vài chục năm là tạ thế? Có bao giờ các bạn thắc mắc rằng, tại sao chúng ta may mắn tìm được một tinh cầu hoàn hảo giống như trái đất?  “Trái đất quay quanh trục c...

[Tự Truyện] Nhật Bản - Một Góc Nhỏ Xíu Xiu_Tập 1

[CHÂN TRỜI MỚI]

Người ta bảo tuổi trẻ cứ đi đi, đi càng xa càng tốt. Bởi thời thanh xuân của chúng ta ngắn ngủi, cứ rúc mình trong đôi cánh bảo bọc của mẹ cha thì chừng nào ta mới biết bay? 
Thế nhưng người ta cũng bảo, rằng con gái thì cứ yếu mềm thôi, tốt nghiệp đại học, lấy chồng sinh con, lương tháng vừa đủ là cuộc đời nhàn nhã, hạnh phúc biết bao.
Đáng tiếc, tôi là con gái, lại đáng tiếc hơn cho bố mẹ tôi, (chắc vậy? ) là họ sinh ra một đứa con gái thích mơ mộng và tự do. Con gái của bố mẹ vừa yếu đuối hay bệnh hay khóc, lại vừa bướng bỉnh, ngoan cố muốn vùng vẫy giữa bầu trời xanh. Nên con chỉ có thể nói lời xin lỗi, cũng mong muốn bố mẹ ủng hộ đôi cánh nhỏ bé này.



10/2014 Tốt nghiệp Đại Học, bạn bè đứa thì chuẩn bị lấy chồng, đứa hối hả các loại hồ sơ xin việc, đứa than vãn nợ môn, nợ bằng,... đủ mọi không khí từ náo nhiệt đến trầm mặc bao quanh. Trong vô vàn chuỗi âm thanh ấy, trơ trọi một mình tôi với bộn bề cảm xúc riêng mình. Khi ấy, tôi chuẩn bị hành trang cho một chuyến đi xa, cho chuyến bay đầu tiên của đời mình - Du học. Nhật Bản là ước mơ của tôi, là khát vọng của tôi. Tôi cất giữ cảm xúc đặt chân tới nước Nhật thơ mộng hằng đêm trong suốt những năm dài. Và rồi được sự đồng ý của bố mẹ, một con bé chưa bao giờ rời nhà quá lâu bắt đầu một cuộc hành trình dài và dài hơn nữa.

Hai tháng trước ngày bay, tôi bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống du học của mình. Tôi sẽ làm gì đầu tiên khi đến Nhật nhỉ? Tôi sẽ đi ăn sushi, sẽ đi ngắm lá đỏ, đắm mình trong suối nước nóng chẳng hạn? ... và rất nhiều màu hồng đã được vẽ lên. Nhật Bản lúc ấy với tôi không hoàn toàn chỉ có màu hồng, tôi cũng chuẩn bị sẵn những gam màu xám xịt hay đen tối ở xứ sở mặt trời. Nhưng bạn biết đó, được đặt chân tới một chân trời mới là điều khó kiểm soát được cảm xúc lắm. Một Nhật Bản tráng lệ trong phim, Nhật Bản lãng mạn trong anime hay dịu dàng trong những bộ kimono hoàn mỹ,... đều làm mờ đi các gam màu u tối trong tâm hồn tôi lúc đấy.

Tôi thích Nhật Bản nhưng tôi cũng yêu Việt Nam lắm. Việt Nam là những điều nhỏ bé nhưng đầy tự hào trong tôi. Và đương nhiên, đồ ăn Việt Nam chưa bao giờ có thể thay thế được. Thế nên, trước khi rời đi, tôi bắt đầu đi ăn uống với bạn bè nhiều hơn, thử các món mới, ăn thêm vài lần món ăn yêu thích như bánh bột lọc, các loại ốc, bánh canh cua,... ôi nhiều lắm. Tôi cũng bắt đầu những lần du lịch trong nước để ngắm nhìn Đất Nước mình thêm nữa, để Việt Nam làm điểm tựa cho tôi khi cô đơn ở xứ Người. Và thật may mắn, vì tôi đã đúng khi làm điều đó. Tôi sẽ kể với bạn về việc này sau, lúc này tôi chỉ muốn chia sẻ cảm xúc chênh vênh ngày ấy của mình.



Cận ngày bay, bố mẹ tôi bắt đầu hối hận. Bố trầm mặc hơn, mẹ lặng lẽ khóc. Mẹ từ trước vẫn luôn không muốn tôi đi, luôn lo lắng con gái chơ vơ xứ lạ. Bố mạnh mẽ hơn, luôn ủng hộ những quyết định táo bạo của tôi. Kể cả du học, bố cũng đồng ý. Vậy mà cận ngày tôi đi, bố như già đi nhiều lắm, bố nói: “hay thôi, ở nhà con nhé!”. Lúc này tôi mới chợt nhận ra, bố cũng yếu đuối lắm. Con gái xa nhà, bố buồn lắm chứ. 
5/10/2018 cuộc hành trình bắt đầu. Gia đình và bạn bè đến tiễn rất đông. Tôi cảm thấy vừa cảm động và đau lòng. Nhưng phía bên kia bầu trời, chính là mơ ước của tôi. Tôi... đã đến lúc phải dang đôi cánh ra rồi!
Chuyến bay kéo dài 5 tiếng từ sân bay Tân Sơn Nhất - Việt Nam đến sân bay Kansai - Nhật Bản. Tôi thật sự phải bay rồi, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Nhật Bản! Tôi đến đây...



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng Xoáy Chết - Suzuki Koji (Nhật)

[Book Review] 999 Lá Thư Gửi Cho Chính Mình

[Thanh Xuân] Dẫu Biết Chắc Chắn Sẽ Chia Tay, Cớ Sao Lại Yêu Người Nhiều Như Thế?