[Book Review] Hành Trình Về Phương Đông - BlairT. Spalding (Anh)

Hình ảnh
“Đời là một bài học vô cùng quý giá mà ai cũng phải học. Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng.” Đời người vốn là những chuỗi ngày không tiên lượng được. Hôm nay chúng ta có thể rất thoải mái, vui vẻ,... nhưng ngày mai điều tồi tệ gì có thể xảy đến cũng không ngăn cản được.  Vậy có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao chúng ta đều sinh ra như nhau nhưng cuộc đời chả ai giống ai không? Chúng ta với anh chị em cùng lớn lên trong một gia đình, nhưng tại sao có người thành đạt, người hạnh phúc, người khổ đau? Điều gì đã tác động đến tháng ngày của ta? Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng Có bao giờ bạn tự hỏi, làm sao có những người đã rất nhiều tuổi nhưng họ vẫn xinh đẹp và trẻ khoẻ? Tại sao có người sống hơn trăm năm nhưng có người chỉ được vài chục năm là tạ thế? Có bao giờ các bạn thắc mắc rằng, tại sao chúng ta may mắn tìm được một tinh cầu hoàn hảo giống như trái đất?  “Trái đất quay quanh trục c...

[ GÓC DỊCH SÁCH ] [ NHẬT - VIỆT ] YOUR NAME Chương 3



Tên của bạn là gì?
Sự hoán đổi linh hồn là chìa khoá của tiểu thuyết Your name

Tiếng chuông gì thế?
Trong lúc mơ màng tôi nghĩ ngợi. Đồng hồ báo thức hả? Nhưng tôi còn buồn ngủ lắm. Hay là vẫn cứ ngủ nhỉ? Tôi vẫn nhắm tịt mắt, tay với tìm chiếc điện thoại nằm đâu đó trên nệm.

Ủa?

Tôi với tay ra thêm chút nữa, thật là ồn ào quá, cái tiếng chuông báo thức này. Nhưng mà tôi để điện thoại chỗ nào ý nhỉ…

Áaa… đau!!!

Sau đó thì cái lưng của tôi đã va đập xuống sàn nhà. Như thế nào mà lại ngã lăn xuống giường vậy chứ. Đau quá đi. Ể? Giường á?
Tôi cuối cùng cũng chịu mở mắt, ngồi dậy khỏi giường.

Gì đây? Tôi hoàn toàn không biết căn phòng này. Sao tôi lại ở đây? Hôm qua tôi đã trọ lại ở chỗ nào hả? Tôi vừa lầm bầm rằng “đây là đâu vậy?” thì ngay lập tức nhận ra sự nặng nề kì lạ ở cổ họng. Tôi theo phản xạ đưa tay lên sờ, có cái gì đó nhọn và cứng ở đây, chạm vào ngón tay tôi. “Hửm!” thanh âm có chút trầm. Tôi đưa mắt nhìn xuống cơ thể mình thì…

“Không có?”
Cái áo sơ mi lạ lẫm buông thỏng từ trên xuống tận bụng và “Không có?” “Ngực của tôi… không có?!!”
Và rồi, tôi tiếp tục nhìn xuống phần chính giữa của nửa thân dưới. CÓ CÁI GÌ THẾ NÀY? Cái cảm giác mạnh mẽ này lấn át cả cảm xúc khi phát hiện ra mình không có ngực nữa.

“Đây là… CÁI GÌ VẬY?”

Tôi rụt rè thử với tay xuống cái bộ phận đó, máu và da thịt của toàn thân gần như đang đổ dồn vào một điểm đó.

“Cái này là… cái này là… chẳng lẽ nào… là cái đó?!!!”

Tay chạm vào nó

Tôi thật sự gần như sắp ngất đi.

“Người con trai này… là sai vậy?”

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc gương xa lạ đang phản chiếu một gương mặt xa lạ.
Tính từ khoảng chân mày, là mái tóc cắt 6:4 lộn xộn. Dù chân mày nhìn có vẻ rất bướng bình nhưng lại có đôi mắt khá lớn. Đôi môi khô ráp như không bao giờ dưỡng ẩm và một cái gáy trông khá cứng ngắc. Tôi nhìn vào bên má hơi gầy một lát, nghĩ tại sao lại có dính miếng băng lớn như vậy. Tôi hốt hoảng thử chạm nhẹ vào thì rất đau đớn.

Nhưng mà, dù bị đau như vậy sao tôi vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mơ? Cổ họng đang khát khô lên, tôi lấy tay hứng chút nước từ vòi lên uống. Nước dường như có mùi thuốc, như kiểu nước ở hồ bơi vậy, thật khó chịu.

“Taki—— con dậy rồi hả?”

Đột nhiên có một giọng nói của đàn ông từ xa gọi lại, tôi bất giác lên tiếng “Taki?”

“Này… hôm nay đến phiên con mà. Con lại ngủ quên hả?”
Khi tôi nhìn vào một căn phòng có vẻ là phòng khách, thì có một ông chú trong bộ vest công sở đang nhìn vào tôi với vẻ mặt lo lắng và nói. Sau đó ngay lập tức quay qua nồi cơm đang nấu.

“A… con xin lỗi ạ.”

“Bố đi trước. Nhà có canh miso, con nhớ uống đấy.”

“Vâng ạ”

“Mặc dù trễ học rồi nhưng con vẫn phải đi học đấy!”

Người đàn ông đó vừa nói vừa mang cái nồi cơm điện đặt xuống căn bếp nhỏ. Lướt qua cái người đang đứng cứng ngắc trên cửa bếp là tôi, đi đến hành lang, mang giày, mở cửa, đi ra ngoài, đóng cửa lại. Chẳng biết từ lúc nào, mà tiếng sáo diều đen dường như lại vang lên.

“Thật là một giấc mơ kỳ lạ..!”

Tôi nhìn quanh căn phòng một cách kỹ lưỡng. Trên tường dán đầy những bức vẽ thiết kế nào là nhà cao tầng hay là những cây cầu. Trên sàn nhà thì lộn xộn nào là tạp chí, túi giấy và cả thùng giấy lung tung. Nếu mà so với gia đình Miyamizu, một quán trọ lâu đời (nhờ bà tôi) thì nơi này giống như là một nơi vô kỷ luật vậy. Bài trí căn phòng thì nhỏ hẹp, nơi này có lẽ là một căn phòng chung cư nào đó. Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại mơ cái giấc mơ này, nhưng mà tôi có chút cảm giác nó khá thực. Là do tôi có trí tưởng tượng phong phú à! Phải chăng tôi sẽ là một nhà nghệ thuật trong tương lai?

Brrr…ring…

Tiếng chuông điện thoại vang lên từ phía hàng lang, tôi vội vàng quay lại phía căn phòng, nơi có cái giường bừa bộn, trên màn hình chiếc điện thoại bị rơi vào góc nệm, có một dòng tin nhắn:

“Này…! Mày vẫn ở nhà hả? Nhanh lên!!!!”— Tsukasa

Ể? Ai đây? Tsukasa là ai vậy?

Nhưng mà tôi vẫn phải đến trường. Tôi nhìn quanh căn phòng một lúc, tìm thấy bộ đồng phục nam sinh trên trên khung cửa sổ. Tôi với tay lấy bộ quần áo và rồi đột nhiên nhận thấy tình huống khẩn cấp lúc này là…

Tôi… muốn đi vệ sinh!!!!

Tôi hít một hơi thở thật sâu. Cơ thể của con trai là như thế nào nhỉ?

Mặc dù tôi thật sự cần đi vệ sinh, nhưng cơ thể đang run lên vì tức giận, càng đi tiểu, ngón tay càng cố gắng điều chỉnh phương hướng của nó thì lại càng khó khăn. Thật quá ngu ngốc! Cái người con trai này quá kì lạ rồi. Tôi mặc dù chưa từng nhìn thấy, tôi mặc dù là vu nữ…vậy mà…!!!

Tôi xấu hổ tới mức muốn khóc và thật sự đã rơi vài giọt trong lúc tôi thay quần áo. Tôi mở cửa ra ngoài và ngước mặt lên nhìn.

Trước mắt tôi
Phong cảnh trước mắt này
Tôi dường như ngừng thở

Nơi mà tôi đang đứng, có lẽ là hành lang của một toà chung cư cao tầng nào đó. Phía dưới tầm mắt là một màu xanh trải rộng,như ở đó là công viên thật lớn. Trên bầu trời lại là một màu xanh dương tươi mát hoàn mỹ. Ở giữa hai màu xanh dương và xanh là cây như thế, là những dãy nhà cao tầng lớn nhỏ san sát nhau giống như được xếp cẩn thận bằng nghệ thuật xếp giấy origami vậy.
Từng cái một đều có cửa sổ được điêu khắc tinh xảo như những mũi khâu. Có cửa sổ ánh lại màu xanh da trời, có cái lại nhiễm màu xanh lá, có cái lại phản xạ những tia nắng lung linh buổi sáng. Phía xa xa có thể nhìn thấy cái đỉnh tháp màu đỏ, và một toà nhà màu bạc tròn tròn khiến tôi liên tưởng tới một con cá voi. Lại có toà nhà toả ánh sáng đen như thể cắt từ một miếng đá opxidian (đá vỏ chai), nó chắc chắn rất nổi tiếng, và thậm chí tôi cũng quen thuộc nó. Còn đằng xa xa là những chiếc ô tô được xếp ngay ngắn trông giống như những chiếc xe đồ chơi vậy.

Cái này còn hơn cả tưởng tượng của tôi. Không đúng, dù chưa bao giờ hình dung ra được cái dáng vẻ chân thật như vậy, nhưng mà phong cảnh của thành phố lớn nhất Nhật Bản, còn kiều diễm hơn cả những hình ảnh hay thước phim trên ti vi nữa. Tôi vừa ôm chặt lấy ngực của mình, vừa run rẫy thốt lên:

—— Tokyoo!!!

Thế giới đó quá sức chói lọi, khiến tôi vừa hít một hơi thật sâu, vừa nheo mắt lại như thể nhìn vào mặt trời.

“Này… cái này cậu mua ở đâu vậy?” “Ở Nishiayabu, trên đường đi học về á.” “Buổi mở màn concert tiếp theo thì…” “Hay mình trốn buổi hoạt động hôm nay để đi xem phim đi.” “Cơ quan Lehman có mặt tại buổi tiệc chung tối nay.”
…..

Gì đây? Họ nói chuyện gì vậy? Những người này thật sự là học sinh trung học ở Nhật Bản hả? Họ đang xem những bản tin về các thần tượng trên facebook vậy? Tôi vẫn núp đằng sau cửa lớp, vừa quan sát lớp học vừa tìm thời gian thích hợp để vào lớp. Tôi đã bị lạc lúc tìm đường đến trường, dù tôi đã dùng đến định vị trên điện thoại. Khi mà cuối cùng tôi cũng tìm thấy trường học, thì chuông báo ra chơi cũng vừa điểm.

Trường học này có toàn bộ tường là bê tông và cửa sổ kính, cửa bằng thép đầy màu sắc gắn trên cửa sổ hình tròn. Nó cứ như một hội trường triễn lãm vậy. Thật sang trọng. Cái người con trai tên là Tachibana Taki, ở thế giới này cùng năm sinh với tôi. Tôi nhớ lại cái biểu tình chụp ảnh chứng minh nhân dân và tên của anh chàng này ở cuốn sổ học sinh. Nói sao nhỉ? Thật khó ưa!

“Ta-ki—”

“!!!” Đột nhiên ai đó ôm lấy vai tôi từ đằng sau, khiến tôi khẽ hét lên.

Một anh chàng đeo mắt kính theo phong cách của uỷ viên (dù trông có vẻ tinh tế hơn). Anh ta đang cười vui vẻ với tôi ở khoảng cách mà gần như tóc mái có thể chạm vào nhau. Ai vậy nhỉ? Anh chàng này tiếp xúc quá gần với tôi rồi.

“Này, thật sự là trưa mày mới tới cơ đấy. Đi ăn cơm thôi.” Cậu bạn đeo kính đó nói và vẫn cứ ôm lấy vai tôi đi xuống hành lang. Từ từ… cái này quá gần rồi!

“Mày đã không thèm để ý tới tin nhắn của tao đấy hả?” Cậu chàng có vẻ tức giận mà càu nhàu.

“Tsukasa- kun?” Tôi có vẻ nhớ ra cậu ta rồi.

“Haha.. Mày thêm cả từ “kun” á. Sao? Đang tự kiểm điểm à?”

Không biết trả lời như thế nào mới tốt, tôi trước tiên cứ phải tránh cậu ta ra xa một chút.

“Mày bị lạc đường á?” Cậu bạn to lớn tên là Takagi biểu tình kinh ngạc thốt lên.

“Mày, vậy mà lại lạc đường khi đến trường á hả?”

“Tôi…tôi…” tôi lắp bắp không thành tiếng. Chúng tôi đang ngồi 3 người tại một góc của sân thượng. Dù bây giờ đang là giờ ăn trưa, nên xung quang vắng vẻ vì ai cũng muốn tranh đi cái nóng của mặt trời.

“Ừm…ừm… tớ…”

“Tớ?”

Takagi và Tsukasa đang nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái. A, tôi bây giờ đang là Tachibana Taki.

“A… ừm… mình…”

“Hửm?”

“Tôi”

“Ha?”

“Tao?”

May quá đi. Cuối cùng thì hai người bọn họ vừa bày ra cái vẻ mặt kì quái vừa gật đầu với tôi. Quả nhiên! “Chính là xưng hô “Tao” rồi.

“…tao đã rất vui. Tokyo thật náo nhiệt, giống như là lễ hội vậy.”

“Mày phát âm sai hả?” Takagi lên tiếng hỏi

“Ê..ê” phát âm sai sao? Mặt tôi đỏ gấc lên

“Taki! Cơm của mày đâu?” Tsukasa hỏi

“Aaaaa” tôi quên mang mất rồi.

Hai người bọn họ vừa cười nhạo vừa nhìn tôi mồ hôi ròng ròng đang luống cuống tìm trong cặp sách cơm hộp “mày có bị sốt không vậy?”

“Tsukasa! Mày mang theo cái gì?” “Ừm… bánh sandwich trứng. Kẹp bánh rán nhân thịt của mày vào chung đi.”

Tôi ngước lên nhìn cái bánh sandwich mà 2 người họ đưa cho tôi. Tôi thật sự cảm động rồi.

“Cảm ơn…”

Hai người bọn họ cười không thành lời. Ôi! Con trai mà có sự thanh thoát, dịu dàng này sao!!! Không được đâu, Mitsuha! Mày không thể đồng thời thích hai người họ được đâu. Nhưng mà bỏ qua đi. Tokyo quá tuyệt vời rồi.

“Này… hôm nay sau khi tan học thì mình đi cafe lần nữa?

Tôi không nghĩ gì mà chăm chú nhìn vào cái miệng đang ăn cơm của Takagi khi cậu ta nói như thế.

“A, được thôi.” Cổ họng chuyển động nhịp nhàng của Tsukasa khi cậu đang uống nước trong chai nhựa và sau đó trả lời như thế.

Cái gì?

“Cậu đi Cafe không? Taki?”

“Ê ê ê”

“Đi cafe không?”

“Ca..ca..cafe?!!!”

Tôi không thèm quan tâm đến cái nhíu mày của 2 người họ, tôi không thể đè nén nổi sự hưng phấn mà hét lên. Đây chính là lúc trả thù cho sự việc quán cafe ở trạm xe buýt đấy!”

Hai bé chó nhỏ nhắn mặc đồ phong cách như idol đang ngồi trên ghế, vừa nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh to tròn như kẹo ngọt vừa quẫn đuôi nhiệt tình đến độ sắp rớt ra. Không gian giữa các bàn khá là rộng, một nửa khách trong quán là người nước ngoài, 1/3 trong đó đeo kính mát, 3/5 lại đội mũ, không ai mặc vest và không rõ họ làm nghề gì.

Nơi này là gì nhỉ? Quán cafe mà những người lớn có thể dẫn theo những chú chó đến đây vào ngày trong tuần ư?

“Cấu trúc bằng gỗ trên mái nhà thật tuyệt vời!”

“Thật là muốn sờ một chút!”

Ở trong một không gian sang trọng như vậy mà cả Takagi và Tsukasa đều không chút lúng túng. Họ đang cùng nhau phát biểu cảm tưởng về nội thất với khuôn mặt cực kỳ vui vẻ. Hai người này có vẻ như đang rất hưng phấn với kiến trúc trong quán cafe này. Sở thích này là sao chứ? Tụi con trai trung học không phải sẽ thích mấy cái giống như “M.U” sao? (M.U: Manchester United)

“Taki, mày uống cái gì?”

Bị Tsukasa hỏi, tôi liền rời mắt khỏi việc quan sát quán cafe mà quay về với cái menu.

“..!!!! Giá của cái bánh này tao có thể sống trong 1 tháng lận đó.”

“Mày đang sống ở thời đại nào vậy?” Takagi cười lên

“Không…phải”

Tôi suy tư một chút, sau đó liền nhận ra đây chỉ là giấc mơ. Với cả này là tiền của Tachibana Taki cơ mà, cứ ăn cái mình thích đi đã.

Haaaa… giấc mơ này đẹp quá đi!

Sau khi ăn xong chiếc bánh kếp to lớn được bao xung quanh là xoài và việt quất, tôi vô cùng mãn nguyện uống thêm ly cafe quế.

Bbrr…ring

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Đó là một tin nhắn với nhiều biểu tượng mang vẻ giận dữ.


“Này… phải làm sao giờ? Tao bị trễ làm thêm rồi, có vẻ như quản lý đang rất tức giận!!”


“Gì? Hôm nay mày có lịch làm hả? Takagi nói

“Vậy mày đi nhanh lên đi!” Tsukasa cũng thúc giục

“Ừm..” tôi luống cuống đứng lên. Nhưng mà…

“Sao nữa vậy?”

“…. Chỗ làm thêm của tớ, ở đâu vậy?”

“Hả aaa?!!!”

Hai người họ kinh ngạc tới mức giận dữ. Làm sao được, tôi chả biết gì về cái tên Taki này cả mà.

“Này, món của tôi chưa xong hả?”

“Taki— mang cái order của bàn 12 lại đây nhanh”

“Cái này, tôi đâu có gọi đâu.”

“Taki—, đã bảo là cái nấm cục đã bán hết rồi cơ mà!”

“Tôi vẫn chưa được thanh toán hả?”

“Taki— tránh ra coi”

“Taki— làm việc nghiêm túc cho tôi!!”

“Taki-!!!!”

Chỗ này chính là một nhà hàng Italia cao cấp. Ở khoảng trống 2 tầng lầu, có treo những chiếc đèn trùm sáng bóng, trên trần nhà còn có cánh quạt lớn như trong những bộ phim.Tachibana Taki đeo một cái nơ bướm và đang làm phục vụ bàn ở đây. Buổi tối ở nhà hàng này thật sự quá bận rộn như là địa ngục trần gian vậy!!!

Mặc dù tôi đã order món sai, mang nhầm đồ ăn cho khách, làm khách chán ngán, bị bếp trưởng mắng nhưng tôi vẫn phải chạy ngược chạy xuôi như bị cuốn trôi trong dòng nước lũ. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi đi làm ở đây mà. Giấc mơ này sao vẫn còn vậy chứ? Tất cả là do cậu đấy, Tachibana Taki!!!

“…khoan…khoan đã, anh bạn?”

“Vâng!”

Tôi lướt ngang qua cái giọng nói đó, hốt hoảng hướng về nó (tôi không biết tôi có phải là anh bạn không nữa)

Một người đàn ông trông có vẻ ngoài như đầu gấu, mặc áo sơ mi hở cổ và đeo đầy vòng vàng trên người. Những loại người này, có thể nhìn thấy trước cửa ga ở thị trấn của tôi. Tôi còn cảm thấy ông ta thân thuộc hơn cả những vị khách hào nhoáng kia nữa. Người đó nở một nụ cười nhạt, hướng tôi nói:

“Có một cây tăm trong bánh pizza của tôi này.”

“Dạ?”

Trên miếng bánh cuối cùng mà ông ta đưa lên, đúng là có một chiếc tăm cắm trên nó. Tôi nghĩ có lẽ ông ta đang giỡn, nhưng tôi phải làm gì mới đúng đây. Ông ta vẫn giữ nụ cười như thế và tiếp tục:

“Cái này, nếu mà ăn phải sẽ nguy hiểm lắm đấy! May mà tôi phát hiện ra. Bây giờ như thế nào đây?”

“Dạ?”

Tôi cũng không thể bào rằng cái đó là do ông tự cắm lên đấy. Tôi vẫn giữ nguyên khuôn mặt cười trong mơ hồ của mình. Còn ông ta thì đã ngừng cười và giận dữ:

“Tôi hỏi là bây giờ như thế nào?!!”

Tên đầu gấu ấy bất ngờ đứng lên trong tức giận, khiến tất cả mọi thứ trong quán đều đình chỉ và trở nên lạnh lẽo. Cả cơ thể tôi trở nên cứng ngắc.

“Quý khách… có chuyện gì vậy ạ?”

Một cô gái phục vụ xuất hiện nói và đẩy tôi xuống phía sau. Cô ấy nhìn qua đây và thì thầm “chỗ này để tôi”. Một người khác cũng kéo tôi ra khỏi hiện trường, có vẻ người này là tiền bối của Taki. Anh ta lo lắng hỏi: “Hôm nay cậu làm sao thế?”

“Thật sự vô cùng xin lỗi quý khách ạ.” Tôi nhìn thấy dáng vẻ của một cô gái đang cúi thấp đầu hướng người đàn ông kia xin lỗi. Tiếng ồn ào trong quán lại tiếp tục, như có nút âm lượng vậy.

Tôi đang hút bụi sàn nhà bằng máy hút bụi chuyên dụng mà nhìn nó giống như cái máy cắt cỏ vậy. Cuối cùng thì công việc hôm nay cũng kết thúc. Đèn chùm đã tắt, khăn trải bàn được gom lại toàn bộ, có người đang rửa ly, có người đang kiểm tra tủ lạnh, có người đang thao tác máy tính tiền.

Cô gái lúc nãy giúp đỡ tôi thì đang lau bàn, nãy giờ tôi không tìm được thời gian để nói chuyện với cô ấy. Mái tóc dài của cô ấy buông xoã, che khuất mắt nên tôi không thể biết cô ấy đang như thế nào. Nhưng mà, đôi môi bóng loáng luôn nở nụ cười dịu dàng. Đôi tay mảnh mai, chiếc eo thon nhưng ngực rất lớn. Nhìn thế nào cũng là một cô gái đẹp. Bảng tên gắn trên ngực ghi dòng chữ “Okudera” đầy tự hào. Tôi cuối cùng cũng gọi:

“Chị Okudera ơi” tôi vừa dứt lời thì nhận ngay một cái gõ nhẹ vào đầu.

“Là tiền bối!” Một anh chàng đang một tay cầm menu trở lại nhà bếp đã gõ nhẹ đầu tôi và nói với âm điệu đùa giỡn.

Thì ra là tiền bối à. Tôi hiểu rồi.

“Um…Tiền bối Okudera… chuyện lúc nãy…”

“Taki này, hôm nay mệt thật ha”

Tiền bối quay lại, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói. Lông mi cong vun vút, đôi mắt to tròn như quả hạnh nhân, giọng nói quyến rũ như gãi nhẹ vào lưng bạn. Đẹp quá đi! Tôi đã phải thừa nhận điều này. Mặt tôi đỏ ửng lên, úp úng trả lời:

“Dạ… à không… không mệt ạ”

“Cái tên đó, tuyệt đối là nói dối ha. Tôi đã làm đúng như sách hướng dẫn vậy mà…”

Tiền bối nói có vẻ như không hề tức giận, gấp lại chiếc khăn rồi lau một cái bàn khác. Tôi đang định tiếp tục câu chuyện thì,

“ Tiền bối Okudera!” Một người phục vụ khác bỗng lớn tiếng gọi lên.

“Váy của chị…”

“Hả?”

Tiền bối nhìn xuống thì thấy vây đã bị cắt hở hơn nửa phần mông, mặt chị đỏ bừng lên. Nếu nhìn kỹ thì chiếc váy gần như bị xé rách lên tận phần đùi. Aa, tiền bối hét lên một tiếng nhỏ rồi vội vàng dùng tạp dề che lại.

“Không bị thương chứ?” “Cái tên lúc nãy thật quá đáng mà”, “chuyện này hồi trước cũng từng xảy ra rồi nhỉ?” “Thật đáng ghét” “có nhớ mặt tên đó không?”

Mọi người đang vây quay lấy tiền bối và hỏi han trong lo lắng, trong khi chị ấy chỉ im lặng trầm mặc. Tôi cũng đứng như tên ngốc với những lời nói trong miệng mà không nói được. Lưng của tiền bối thì đang run rẩy. Tôi cảm thấy như thế tôi nhìn thấy được nước mắt của chị ấy đang trào ra. Lần này, đến lượt tôi phải giúp chị ấy.

Sau khi nhận ra mình cần phải như thế, tôi lập tức kéo tay của chị ấy đi, mặc kệ đằng sau là tiếng mọi người gọi.

Màu xanh lá của cánh đồng. Màu cam của hoa và những chú bướm, tôi muốn thêm một hoạ tiết khác, màu nâu, ừm… màu nâu của chú nhím vậy. Cái mũi nó thì là màu kem. Ở chỗ chiếc váy bị rách, tôi đang thêu cho nó. May mà có vài màu chỉ để trong hộp ở phòng thay đồ, vì vậy tôi có thể sửa chiếc váy một chút. Nhờ vào sự dạy dỗ của bà ngoại, mà tôi có thể đắc ý một chút với việc thêu thùa này.

“Xong rồi!”

Chỉ cần khoảng 5 phút để hoàn thành, tôi đưa trả lại nó cho chị Okudera.

“Ê ê… cái này…”

Tiền bối đã chuyển từ việc bất an, nghi hoặc khi bị tôi dắt vào phòng thay đồ ban nãy thành biểu cảm không thể tin được.

“Giỏi quá đi. Taki à… em giỏi thật đó. Cái này còn dễ thương hơn cả khi trước nữa.”

Vết cắt khoảng 10cm trên váy là một đường thẳng, nên tôi đã khâu chúng lại với nhau và tô điểm thành một con nhím đang dạo trên trên đồng cỏ xanh ngát. Chiếc váy có màu nâu sẫm, được trang trí thêm vài điểm nhấn, tôi nghĩ rằng kiểu dáng này sẽ phù hợp với người xinh đẹp như tiền bối Okudera. Khuôn mặt xinh đẹp giống như idol của tiền bối, bắt đầu cười lên thân thiết như người chị gái.

“Cảm ơn chị đã giúp em ngày hôm này nhé!”

“Ừm ừm”

Đôi mắt to tròn của chị ấy trở nên nhu hoà và nói:

“Thật sự thì khi nãy chị có chút lo lắng đấy. Vì em cãi nhau với khách một cách yếu thế.”

Tiền bối vừa nói vừa lấy ngón tay chỉ nhẹ vào bên má của tôi. Giờ thì tôi đã hiểu cái tên Tachibana Taki kia là bị làm sao mà như vậy.

“Em ngày hôm nay tốt hơn này.” Chị ấy đùa giỡn nói

“Trông giống một nữ sinh trung học vậy. Taki-kun..!”

Tim tôi giật nảy lên. Với gương mặt cười gượng gạo như không muốn bị nắm bắt được điều đó. Ngày hôm nay ở Tokyo, những điều đã nhìn thấy tận mắt, thật sự là quý giá.

Chiếc xe điện màu vàng để trở về nhà, đã dần đến rồi.

Ngay bây giờ, tôi có thể nhận ra các loại mùi vị khác nhau của Tokyo đang tràn đầy khắp nơi. Combini, nhà hàng gia đình, dòng người đi lướt qua, công viên, công trường, nhà ga buổi tối, bên trong tàu điện, gần như là cứ 10 bước chân là lại có mùi hương khác. Cái mùi hương nồng nặc của rất nhiều người tụ hội lại như bây giờ, tôi chưa từng được biết.

Ở con đường này, tôi có thể nhìn thấy sinh hoạt của mọi người chỉ bằng những ánh đèn chiếu sáng từ các khung cửa sổ phía trước mắt tôi kia. Rất nhiều những tòa nhà đang xếp hàng nối dài đến tận xa tầm mắt, tim tôi đập mạnh như bị sức ép khủng khiếp của ngọn núi đè nặng.

Và…Tachibana Taki cũng là một cư dân của thành phố này. Tôi thử đưa ngón tay, chạm nhẹ vào hình ảnh phản chiếu của người thiếu niên từ cửa kính tàu điện. Dù có một chút khó ưa, nhưng mà khuôn mặt cũng không đáng ghét lắm. Sau một ngày dài khó khăn để đối diện với những chiến hữu của cậu ấy, tôi như đã bắt đầu cảm nhận được người thiếu niên này.

Dù như thế…

“Dù như thế, thì đây vẫn là một giấc mơ tốt đẹp”

Khi vừa trở về nhà, tôi lại một lần nữa ném mình lên chiếc giường đã tỉnh dậy vào sáng nay.

“Này…này…chuyện này..”

“Nếu kiếm đủ tiền, mọi người cùng lên Tokyo ở chung thì sao nhỉ?”

Tôi vừa tưởng tượng như thế, ngón tay vừa lướt trên màn hình điện thoại của Tachibana Taki. Ngón tay chợt dừng lại. “A! đây là nhật ký của người đó này”.

[ ngày 7/9 hẹn gặp bọn Tsukasa ở KFC ] [ngày 6/9 đi xem phim với Hibiya ] [31/8 Tham quan kiến ​​trúc: Wangan ] [25/8 ngày nhận lương ]

Vừa lướt lướt từng đoạn nhật ký, tôi vừa cảm thán “quả là một chàng trai nghiêm túc”. Sau đó, tôi mở vào thư mục ảnh. Hầu hết là ảnh phong cảnh, sau đó phần nhiều là ảnh của lũ bạn Tsukasa. Cùng nhau đi công viên ăn Ramen, mối quan hệ thật tốt ha. Tiệm gyudon ở gần nhà ga, quán hamburger cao cấp, bóng lưng của những người bạn giữa ánh hoàng hôn qua khe ngõ của 2 tòa nhà trên đường đi học về, và dải mây trắng trên bầu trời khi ngước nhìn lên.

“cuộc sống ở Tokyo…thật tốt đẹp!”

Cứ lướt lướt như thế, từng ảnh từng ảnh một. Tôi cũng dần dần buồn ngủ. Cho đến bức ảnh tiếp theo…”

“A…chị Okudera”

Bức ảnh chụp dáng vẻ từ phía sau của chị Okudera khi đang đứng lau cửa sổ ở nhà hàng. Có vẻ như đây là chụp lén. Tấm tiếp theo, là gương mặt tươi cười quay lại của chị ấy khi phát hiện ra.

…có lẽ nào…tên nhóc này thích chị Okudera rồi. Tôi đã bất giác nghĩ như thế. Nhưng mà, có lẽ là yêu đơn phương đây. Tiền bối là sinh viên Đại học, còn cậu ấy mới chỉ là học sinh cấp 3, hoàn toàn là đứa trẻ thôi.

Tôi ngồi dậy khỏi giường, thử viết lại những sự việc xảy ra hôm nay vào nhật ký. Vì thế mà tôi bắt đầu nhập chữ, viết lại trải nghiệm ngày hôm nay của mình. Có rất nhiều việc không hay, nhưng mà, thật tốt vì đã tạo được quan hệ tốt với chị Okudera. Trên đường tan làm về nhà, đã cùng nhau đi bộ ra nhà ga. Tôi đã viết báo cho Tachibana Taki toàn bộ sự việc bằng sự kiêu ngạo của mình. Đến dòng cuối cùng thì… tôi ngáp thêm cái nữa. Sau đó, đột nhiên tôi nhớ tới câu viết bậy lúc trước “Cậu…là ai vậy?”

Bây giờ tôi đã nhận ra rằng, chữ viết bậy bạ ở trong cuốn tập quốc ngữ của tôi, chính là của Tachibana Taki khi còn trong bộ dạng của tôi và sống ở phòng tôi tại chính thị trấn Itomori.

[Mitsuha]... tôi lấy cây bút trên bàn và viết vào lòng bàn tay tên của mình.

Hu..oaa..

Tôi ngáp tới lần thứ 3. Hôm nay thật sự quá mệt mỏi rồi. Hôm nay là một ngày vô cùng thú vị và đặc sắc, tựa như được tắm trong 7 sắc cầu vồng vậy. Ngay cả khi không còn nhạc nền, thì thế giới vẫn luôn tỏa sáng.

Tôi đang tưởng tượng xem Tachibana Taki kia sẽ ngạc nhiên như thế nào khi nhìn dòng chữ tôi viết trong cuốn tập. Tôi chợt vừa buồn cười, vừa chìm sâu vào giấc ngủ.

“Cái này…là cái quái gì vậy?”

Tôi nhìn vào lòng bàn tay vừa kêu lên bất ngờ. Tôi nhìn vào dòng chữ trên tay, lại nhìn vào đồng phục nhăn nhúm và cà vạt chưa cởi ra. Tôi đã ngủ mà không thay đồ hả?

“Há!!!…lại…lại cái gì nữa đây?”

Lần này tôi nhịn không nổi nữa mà hét toáng lên. Bố tôi kinh ngạc nhìn lên, nhưng ngay sau đó ông nhanh chóng tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình. Còn tôi thì vừa kinh ngạc vừa ngờ vực nhìn vào điện thoại của mình. Những dòng nhật ký dài lê thê này, tôi không nhớ mình đã viết lúc nào.

[ Và lúc tan làm trở về. Tôi đã cùng tiền bối Okudera đi bộ đến nhà ga! Đó chính là nhờ vào sức mạnh của cô gái tối đấy đấy!]

“Taki– hôm nay đi cafe không?”

“A, hôm nay tao có lịch làm thêm rồi”

“Há? Thế mày nhớ địa chỉ chứ haa?”

“Gì? A…Tsukasa…không lẽ là mày làm..?”

Theo phản xạ, tôi cao giọng đáp trả. Hay nói đúng hơn mấy thứ kia là tác phẩm của tên này. Nhưng mà, nhìn cái biểu tình nghi hoặc của Tsukasa thì có vẻ là không phải thế. Không ai muốn lãng phí thời gian với trò đùa như thế này cả.

Tôi đứng dậy khỏi ghế, vừa miễn cưỡng nói:

“À…không có gì đâu. Tao đi trước nhé”

Phía sau lưng tôi, giọng của Takagi vang lại “này…hôm nay cái tên đó vẫn bình thường mà nhỉ?”

Chân tôi chợt trở nên lạnh lẽo. Có điều gì quái lạ đang xảy ra với cơ thể tôi thì phải.

“Nó…là gì được nhỉ?”

Khi tôi vừa mở cửa phòng thay đồ ở chỗ làm thêm, thì đã có 3 tiền bối đứng sẵn như đang chặn đường tôi. Trong đó có 1 người là nhân viên chính thức và 2 người khác làm thêm giống tôi. Những tên con trai này đang lườm nguýt tôi với ánh mắt bất mãn như trong đôi mắt kia đều là máu và nước mắt. Một người bắt đầu lên tiếng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

“Tên nhóc Taki kia…mau lại đây” “ khai thật đi” “cái chuyện cùng nhau đi về ngày hôm qua ấy”

“Ê..ê..chuyện…chuyện đó không lẽ là thật? Tôi? cùng với tiền bối Okudera?”

Nói như vậy, cái chuyện ghi trong nhật ký đó, là thật ư?!!

“Cái tên nhóc này! chuyện đó là sao hả?”

“Khô..không…tôi, không nhớ gì cả…”

“Đừng có giỡn mặt tụi này”

Ngay khi tôi sắp bị tóm lấy cổ áo, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Okudera tới rồi!!!”

Tiền bối Okudera bước đến, lộ ra đôi chân dài và đôi vai trần. Vừa bước đi với đôi sanda dễ chịu, vừa cười tươi chào chúng tôi.

“Mọi người vất vả rồi”

“Xin chào”

Ở cái nhà hàng này, tiền bối Okudera chính là Idol đấy. 4 tên con trai chúng tôi đồng loạt cất tiếng trước sự chói lóa của chị. Một chút bối rối thoáng qua. Sau đó, tiền bối quay lại, nhìn tôi.

“Hôm nay cũng giúp đỡ nhau nhaaa! Taki..”

Giọng nói ngọt ngào của tiền bối khi kéo dài chữ cuối cùng, rồi biến mất sau cánh cửa khiến đầu tôi như có một tiếng nổ vang. Cả khuôn mặt đỏ bừng lên. Nó khiến tôi hưng phấn tới mức muốn chạy ra ngoài đánh bóng tất cả ly tách trong cửa hàng.

“...Nàyyy…Taki !!”

Giọng nói u ám của đám con trai từ góc khác vọng lại, tôi giật mình tỉnh lại. Vừa chịu đựng sự truy vấn như khủng bố của những tiền bối khác, vừa suy nghĩ về chuyện lúc nãy.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mọi người đều đang đùa giỡn tôi? Hay là…tôi đã làm gì trong lúc tôi không hề hay biết?

[Mitsuha] … không lẽ là liên quan tới cái này?

Những chú chim hót vang vọng cả buổi sáng nay. Hôm nay vẫn là một sáng bình yên như mọi lần, với ánh ban mai len lỏi qua khe cửa. Nhưng mà, khi vừa tỉnh dậy, trên tay tôi là một bút tích không quen thuộc nhưng dường như là cực kỳ tức tối.

[Mitsuha??? Mày là cái quái gì thế? mày là ai hả?]

Những dòng chữ hỗn loạn được viết bằng bút lông lên khắp từ bàn tay đến tận khuỷu tay tôi.

“Chị…cái gì thế này?”

Yotsuba đang đứng ở cửa nhìn vào tôi. Chính tôi cũng muốn hỏi câu đó đấy. Nhưng biểu cảm trên mặt của em gái tôi như muốn nói là thôi sao cũng được.

“Hôm nay chị không tự sờ ngực mình nữa nhỉ. Ăn!Cơm! chị nhanh lên đi”

*Soáttt* … tôi vẫn ngồi đó nhìn theo dáng vẻ đóng sầm cánh cửa của đứa em gái. Ể? Ngực? Hôm nay không sờ hả? Hảa? hình ảnh tôi đang vui vẻ tự sờ lên ngực mình hiện lên trước mắt. …Cái này cũng quá biến thái rồi đó!!!

“Chào buổi sáng mọi người!”

Tôi vừa nói vừa bước vào phòng học, các bạn cùng lớp đồng loạt nhìn về phía tôi. *hítt*, tôi hít vào một hơi nhẹ. Có chuyện gì sao? tôi nhẹ nhàng bước chân về chỗ ngồi kế cửa sổ của mình. Những tiếng thì thầm bắt đầu vang lên. Miyamizu, hôm qua tuyệt thật ha. Có cái nhìn khác đi với cậu ta rồi. Cơ mà, cậu ấy thay đổi tính cách rồi hả?

“Này…những ánh mắt đó là sao vậy?”

“Biết làm sao được. Chuyện hôm qua cậu quá ngầu luôn á.” Saya nói

“Chuyện hôm qua?”

Saya nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thắc mắc của tôi khi đang ngồi trên ghế, một cách tò mò và lo lắng.

Hôm qua trong giờ học mỹ thuật chủ đề vẽ tĩnh vật đấy. Cậu vẫn không nhớ hả Mitsuha? Cậu ổn thật không đấy? Tớ với cậu chung một nhóm, đã thống nhất là chúng ta đã vẽ bình hoa và quả táo mà, rồi cậu lại tự mình phác thảo phong cảnh, nó đẹp thật, nhưng mà…tụi Matsumoto ở phía đằng sau cứ nói mấy lời khó nghe ấy. Ể– cậu muốn biết hả? Ừm…thì là chuyện về bầu cử thị trưởng ấy. Ửm? Chi tiết ấy hả?

Thì là…những việc chính trị của thị trấn chẳng qua chỉ là việc phân bổ tiền trợ cấp mà thôi, ai làm mà chẳng được, nhưng lại có những đứa trẻ được nuôi sống nhờ nó. Chẳng hạn những lời nói khiếm nhã như thế đấy.

Và…sau khi nghe xong thì cậu hỏi mình là “bọn họ đang nói về tôi hả?” sau đó thì cậu, cậu đã làm như thế nào cậu thật sự không nhớ gì hết sao?”

Cậu đã tiến về phía tụi Matsumoto và đá bay cái bàn đang để lọ hoa đấy!!! cậu vừa cười vừa hướng về phía tụi nó, cái bình hoa thì đương nhiên là vỡ toang rồi, cả lớp sững sờ im phăng phắc luôn đấy. Đến cả tớ cũng kinh hoàng.

“Cái…cái gì cơ?”

Tôi tái mặt. Giờ học vừa kết thúc, tôi lao ngay về nhà. Tôi leo nhanh lên cầu thang mà không quan tâm đến bà và em gái đang ngồi uống trà. Vào phòng, tôi mở ngay cuốn sổ tay cổ điển ra. Sau cái dòng chữ “Cậu..là ai?”, tôi lật sang trang kế tiếp.

Tôi toàn thân chết lặng. Ở trang tiếp theo, chi chít những bút tích giống nhau. Đầu tiên là cái tên [MIYAMIZU MITSUHA] thật to. Sau đó xung quanh là từng cái từng cái thông tin về tôi.

Lớp 3 năm 2/ Teshigawara ♂ ‧ Bạn bè ‧ Mania huyền bí ‧ Chàng trai ngốc nhưng tốt / Sayaka ♀ ‧ bạn ‧ một chút trưởng thành và dễ thương.

Sống với bà ngoại và em gái / ở quê/ bố là thị trưởng/ đang là vu nữ?/ có vẻ như mẹ đã mất/ bố sống riêng/ ít bạn bè/ có ngực

Sau đó là một dòng chữ thật to [ĐÂY LÀ CUỘC SỐNG KIỂU GÌ VẬY HẢ?”.

Tôi vừa run rẩy vừa nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, như có một làn sương mờ ảo trong đầu của tôi, hình ảnh phong cảnh Tokyo hiện lên chập chờn. Cafe, việc làm thêm, đám con trai, đường về nhà đi bộ với một ai đó…

Ở tận sâu trong tim tôi, có một kết luận quá mức hoang đường

[chuyện này…không lẽ nào!]

…..

[Chuyện này…không lẽ là thật ư?...] (Taki thốt lên)

Tôi ngồi lặng đi trong phòng, nghi hoặc nhìn vào chuyện không tin được bên trong cái điện thoại. Ngón tay run rẩy nãy giờ, như kiểu một nửa đang thuộc về một ai đó khác. Tôi dùng ngón tay đó lướt trên app nhật ký. Dường như có những thứ tôi không hề nhớ gì, bị kẹp giữa những dòng nhật ký tôi đã viết.

Lần đầu tiên ♡ Harajuku Omotesando Pani Zanmai! ∕ Thuỷ cung Odaiba với hai cậu con trai ♡ ∕ Thăm đài quan sát và chợ trời ♡ ∕ Ghé thăm nơi làm việc của cha ♡ Kasumi Kasumigaseki Seki

Ở trong đầu tôi, bỗng nhiên có một suy nghĩ hoang đường.

Không lẽ nào—

Mình và đứa con gái trong giấc mơ kia—-

Tôi và tên con trai trong giấc mơ kia—

Đã hoán đổi cho nhau!!!??

* * *

Bình minh bắt đầu nhô lên từ những dãy núi cao. Ánh nắng mặt trời chiếu sáng như rửa sạch từng chút một của thị trấn ven hồ. Tiếng chim hót buổi sáng, sự tĩnh lặng vào buổi trưa, âm thanh của côn trùng vào lúc chiều tà và cuối cùng là cái chớp mắt của bầu trời đêm.

Nắng sớm len lỏi qua các khe hở giữa những tòa nhà, mặt trời chiếu sáng qua vô số khung cửa sổ. Dòng người buổi sáng, tiếng ồn ào ban trưa, mùi vị của cuộc sống sinh hoạt vào lúc ráng chiều, và thành phố lung linh vào buổi tối.

Chúng tôi, khi đó, đã nhìn thấy rất nhiều thứ.

Vì thế mà, chúng tôi dần dần tin vào điều đó.

Tachibana Taki - kun, cái con người bằng tuổi tôi và đang sống ở Tokyo. Khoảng 2,3 lần 1 tuần, không định kỳ mà hoán đổi linh hồn với Mitsuba - người sống ở vùng quê Miyamizu. Buồn ngủ là sự báo trước, nhưng không rõ nguyên nhân.

Ký ức của mỗi lần hoán đổi đã trở nên không rõ ràng. Hoàn toàn giống như nhìn thấy một giấc mơ trong trẻo.

Dù như thế, chúng tôi chính xác là đã hoán đổi cho nhau. Phản ứng của những người xung quanh đã minh chứng cho điều đó.

Vì đã bắt đầu ý thức được rằng bản thân đã hoán đổi với nhau, mà những ký ức của giấc mơ đã có thể lưu giữ lại từng chút một. Ví dụ như, bây giờ khi vừa tỉnh giấc, tôi đã biết mình đang trong thân xác của Taki - người con trai sống ở Tokyo.

Việc tôi đang sống trong thể xác của Mitsuha - người sống ở vùng quê. Bây giờ thì tôi đã tin vào điều đó. Không thể hiểu được lý do nhưng mà, có cảm giác rất kỳ diệu.

Vì thế chúng tôi, đã bắt đầu giao tiếp với nhau. Vào những ngày hoán đổi, chúng tôi sẽ trao đổi bằng cách viết lại nhật ký và điện thoại.

Dù đã thử gửi mail hay gọi điện, nhưng mà, dù là cái nào cũng đều không sử dụng được. Nhưng dù sao chúng tôi vẫn may mắn khi có cách để giao tiếp với nhau.

Chúng tôi cần phải giữ đúng nề nếp sinh hoạt của đối phương. Vì vậy, chúng tôi quyết định phải đặt ra luật.

<Luật cấm số 1 cho Taki-kun>


Tuyệt đối không được phép đi tắm!

Không được nhìn. Chạm vào cơ thể!!

Không được ngồi mở rộng hai chân khi ngồi!!!

Không được quá thân thiết với Tesshi-kun. Cậu ấy là bạn trai của Saya-chan

Không được chạm vào người con trai khác

Cũng không được sờ vào người các bạn nữ!!!



<Luật cấm số 5 cho Mitsuha>


Tôi đã nói là cậu không được lãng phí tiền rồi cơ mà!

Đừng có đi học với đi làm thêm trễ nữa!!

Cấm sử dụng từ địa phương!!!

Cậu đã đi tắm đúng không? Cái mùi xà bông đó… tôi biết đấy nghe chưa!!!

Làm ơn đừng có tỏ ra quá thân thiết với tiền bối Okudera nữa


—Dù đã nói thế, nhưng khi đọc nhật ký từ Mitsuha, hôm nay, tôi lại nghiến răng nghiến lợi.


Tôi vừa đọc nhật ký từ Taki, vừa bực mình khó chịu. Quả nhiên! Quả nhiên là…


Cái tên nhóc này—


Haa!!!


Cái con bé này—


Cậu đã chơi bóng rổ rất ngầu ở trường vậy hả? Đó không phải phong cách của tôi!! Cậu đã nhảy lên tung bóng trước mặt tụi con trai hả!!?? Tôi đã bị Saya mắng là lộ bụng chân và cả ngực đấy. Chú ý đến váy, tầm mắt của tụi con trai. Đó là điều cơ bản cậu biết không?!!!



Mitsuha kia, Đừng có ăn bánh kem đắt đỏ nữa!! Tụi Tsukasa lôi kéo hả? Đó là tiền của tôi!!



Tôi ăn là cho cơ thể Taki chứ cho ai hả? Hơn nữa, tôi cũng đi làm thêm ở tiệm đấy. Tôi còn làm nhiều hơn cả cậu. Tôi đâu có đi chơi không đâu chứ.



Đó là do cậu lãng phí thì có. Tôi còn phải làm Kumihimo với bà ngoại. Tôi đâu có biết làm cái này đâu hả!!!



Lúc tan làm, tôi đã cùng tiền bối Okudera uống trà chỉ có 2 người đấy! Tôi bảo là tôi mời, rốt cuộc chị ấy lại mời ngược lại. Tiền bối nói là “Đợi sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì mời chị ấy”, Tôi đã bảo là “nhất định rồi”. Nhờ tôi mà quan hệ cả 2 đã rất tối đấy! ♡



Mitsuha!!! Cậu là cái quái gì vậy hả? Đừng cố tự ý thay đổi các mối quan hệ của tôi!



Từ từ đã Taki, cái bức thư tình này là sao hả? Tại sao cậu lại nhận thư tỏ tình của người con trai không quen biết hả? Rồi cậu lại trả lời là “để tớ suy nghĩ”là sao hả?



Haha..cậu đấy! không biết phát huy tiềm năng của mình. Không phải là nhờ tôi mà câu được yêu mến hơn ư?



Đừng có mà tự mãn, cậu cũng làm gì có bạn gái đâu hả!



Không phải cậu cũng không có hả?



Không phải tôi không có, mà là không muốn!



Tôi!!!

 *   *   *


Lại là tiếng chuông báo của Mitsuha.


Nói như vậy, tôi nghĩ, hôm nay mình lại sống tại vùng quê rồi. Được rồi. Như vậy thì tôi lại có thể cùng Tesshi gawa pha cafe sau giờ học. Sau đó thì—


Tôi ngồi dậy khỏi giường, nhìn xuống cơ thể.


Mitsuha đã nghiêm túc mặc bộ đồ pijama kín bưng. Dù những lần trước là một bộ đồ rộng thùng thình đến nỗi không thấy được ngực nhưng sáng nay lại có bộ dạng mặc sơ mi cài cao cổ và đồ lót bó sát. Bởi vì không biết lúc nào sẽ hoán đổi cho nhau nên là đã chuẩn bị trước. Aaa, tôi có thể hiểu được điều này. Dù là hiểu, nhưng mà…


Tôi dừng lại, rồi lẩm bẩm:

“...cái này thì hơi quá đáng với con bé không nhỉ?”


Đột nhiên, cửa mở ra.


“Chị!... chị thật sự thích ngực mình đến thế hả?”


Nói xong, con bé đóng sầm cửa. Tôi thì vừa xoa xoa ngực vừa ngước nhìn theo em gái mình.



“Bà ơi! tại sao thần thể lại đặt ở xa như vậy?”


Yotsuba cất giọng chán nản. Bà ngoại đang đi trước mặt chúng tôi, trả lời vọng lại.


“Bởi vì Mayu gora, bà cũng không rõ nữa"


Mayu gora?


“..là ai vậy?” tôi hỏi nhỏ Yotsuha


“Ế? chị không biết hả? rất nổi tiếng á"


Nổi tiếng? tôi không rành lắm các mối quan hệ ở vùng quê 


Ba người phụ nữ của gia đình Miyamizu là tôi, bà ngoại và em gái, vẫn đang tiếp tục đi bộ theo đường lên núi cả 1 tiếng đồng hồ rồi. Hôm nay có vẻ như là chúng tôi mang lễ vật đến dâng cho thần linh. Tôi có cảm giác như là đang sống trong một thế giới cổ tích ngày xưa  vậy.


Mặt trời xuyên qua những tán cây, nhuộm một màu đỏ rực. Không khí khô ráo, những cơn gió nhẹ nhàng mang theo mùi hương của những chiếc lá khô. Tháng 10. Không biết từ lúc nào, thị trấn đã bắt đầu vào thu.


Nói thế, không biết bà ngoại đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?


Tôi vừa suy nghĩ, vừa nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của bà phía trước. Dáng vẻ mặc hoà phục, dù là đi đường núi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, tuy thế, đôi vai vẫn còng đi nhiều và chống gậy. Người chưa từng sống với người già như tôi, tôi không thể đoán được tuổi cũng như tình trạng của bà.


“Bà…bà ơi!”


Tôi tiến nhanh lên phía trên, khuỵu gối trước mặt bà ngoại, đưa lưng vừa phía bà. Người bà nhỏ nhắn này chính là người đã dạy dỗ Mitsuha, và luôn làm những hộp cơm ngon lành cho chúng tôi.


“Bà lên con cõng cho”


Tôi vừa nói, vừa để bà áp lên lưng mình và cõng lên một cách vui vẻ. Đó là mùi vị của gia đình từ rất lâu rồi. Thoáng chốc, tôi còn thấy thật ấm áp như đã từng trải qua cảm giác tuyệt vời này từ trước đó. Bà thì rất nhẹ.


“Bà ơi…bà nhẹ thật đấy!”


Ngay lúc tôi đứng lên, sức nặng đè lên lưng, em gái cũng chỉ trích liên tục “chờ chút…chị!” Cơ thể của Mitsuha cũng quá mỏng manh và yếu ớt. Tôi cảm thấy cô ấy có thể sống trong cơ thể như này cũng quá khó tin rồi.


“Mitsuha! Yotsuha!”


Tiếng của bà từ phía sau vọng lại.


“Các con biết Musubi chứ?”


Musubi?”


Yotsuha ôm chiếc balo của tôi vừa hỏi lại. Nếu nhìn xuống xuyên qua những đám cây xanh, thì có thể nhìn ra được toàn cảnh của hồ nước. Chúng tôi vậy mà đã leo lên khá cao rồi. Tôi vẫn tiếp tục cõng bà, mồ hôi cũng bắt đầu chảy ra.


“Đó là một từ ngữ cổ xưa, về các thần linh, được gọi là Musubi. Từ ngữ này có một ý nghĩa cực kỳ sâu xa.”


Thần linh? Câu chuyện này thật bất ngờ. Nhưng mà, bà vẫn đang hăng hái kể về một câu chuyện rất xưa của Nhật Bản. “Các con có biết đến điều đó không?” Bà lại hỏi chúng tôi lần nữa.


“Những sợi chỉ nối lại với nhau cũng là Musubi. Sự kết nối giữa con người cũng là Musubi. Thời gian trôi qua cũng được gọi là Musubi. Tất cả mọi thứ, đều dùng từ này. Đây chính là tên gọi của thần, sức mạnh của thần. Những sợi Kumihimo chúng ta làm cũng vậy, nó là một phần của thần, tiết lộ dòng chảy của thời gian.”


Tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Có vẻ như có một chiếc đầm lầy ở đâu đó.


“Chúng tạo thành hình dạng chặt chẽ hơn bao giờ hết, vặn và xoắn vào nhau, thời gian quay trở lại giữa chừng, rồi lại quyện chặt vào. Đây chính là Kumihimo. Đây chính là thời gian. Đây chính là Musubi


Tôi ngay lập tức tưởng tượng ra một dòng nước trong veo, va đập vào đá, mang theo những vật thể khác tách ra, rồi lại hợp nhất, tất cả được kết nối với nhau. Tôi không thể hiểu được ngôn ngữ của bà, nhưng tôi dường như cảm nhận được là tôi biết một điều gì đó. Một điều cực kỳ quan trọng. Musubi. Ngay cả khi tỉnh dậy, tôi cũng phải ghi nhớ từ này. Mồ hôi túa ra từ cằm tôi rơi xuống đất với một âm thanh lớn và bị hút vào ngọn núi khô.


“Hora…con uống không?”


Chúng tôi ngồi nghỉ ngơi ở một bóng cây. Bà đưa cho tôi một bình nước.


Nó chỉ là một loại trà ngọt hoà tan cùng đường. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy ngon lành như thế. Tôi tiếp tục uống thêm hai hớp. “Em uống nữa” Yotsuha nhõng nhẽo. Đây là loại nước ngon nhất mà tôi từng uống từ trước tới giờ.


“Cái này cũng là Musubi!”


“Dạ?”





P.s: Cảm ơn mọi người đã theo dõi mình. Mình chỉ đang tập dịch sách nên còn nhiều sai sót. Mình để đường link sách gốc cho bạn nào cần ở đây. Cảm ơn ❤️

Đọc thêm chương 1&2 ở đây nhé ^^

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng Xoáy Chết - Suzuki Koji (Nhật)

[Book Review] 999 Lá Thư Gửi Cho Chính Mình

[Thanh Xuân] Dẫu Biết Chắc Chắn Sẽ Chia Tay, Cớ Sao Lại Yêu Người Nhiều Như Thế?