CHƯƠNG 1 : GIẤC MƠ
Mùi hương này! Âm thanh này!
Cả độ ẩm và ánh sáng thân thuộc.
Tôi thì như đang quấn quýt lấy một ai đó. Dường như được gắn kết mà không thể tách rời. Giống như khi bé thơ được bao bọc chặt bởi bầu sữa mẹ. Không chút bất an hay buồn bực. Một cảm giác cực kì ngọt ngào, đến tận bây giờ vẫn chưa biến mất, dần dần trào dâng vào cơ thể mình.
Bất giác, tôi chợt tỉnh giấc.
Trần nhà này,
Căn phòng này, buổi sáng.
Một mình, Tokyo.
À… ra vậy.
Thì ra chỉ là giấc mơ. Tôi ngồi dậy từ trên giường.
Dường như chỉ vào 2 giây ngắn ngủi, một cảm giác ấm áp bao bọc chính mình vừa rồi đã biến mất. Không một vết tích, không một dư âm.
Rồi đột ngột, nước mắt cứ thế trào ra.
Tại sao tôi lại khóc khi vừa thức dậy như thế này? Thỉnh thoảng, tôi hay như vậy.
Và, tôi không thể nào nhớ ra được giấc mơ mà tôi đã nhìn thấy đó. Tôi nhìn chăm chú vào bàn tay trái đang dính đầy nước mắt. Một giọt nước mắt đọng lại trên đầu ngón tay trỏ. Cả giấc mơ khi nãy, và những giọt nước mắt ẩm ướt vươn trên khoé mắt, đã cùng nhau biến mất.
Bàn tay này.
Dường như đã từng nắm lấy một thứ gì đó rất quan trọng!
— tôi cũng không biết nữa.
Tôi từ bỏ, bước xuống khỏi giường và đi tới bồn rửa mặt. Tôi nhận ra mình đã từng ngạc nhiên về mùi vị dòng nước này.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương.
Một gương mặt bất mãn đang nhìn lại tôi.
Buộc lại mái tóc. Mặc lên người chiếc kimono.
Tôi cuối cùng cũng quen với việc thắt cà vạt và mặc vest.
Tôi mở cửa ra,
Tôi đóng cửa lại, trước mắt là…
Phong cảnh quen thuộc của tokyo đang mở rộng trước mắt tôi. Giống như nhớ tên của những sườn núi, tôi không biết từ lúc nào cũng nhớ được tên của những toà nhà cao tầng.
Tôi rời khỏi cửa soát vé của nhà ga đông đúc, đi xuống thang máy,
Tôi bước lên xe điện đi làm, tựa gần cánh cửa, ngắm nhìn phong cảnh đang dần trôi.
Dòng người trên phố đầy ắp, kể cả bên cửa sổ toà nhà, trong xe hơi hay trên cầu đi bộ.
Dưới bầu trời mờ sương. Hàng trăm người đang chen nhau trên những toa tàu, trên chuyến tàu chở hàng ngàn người. Trong một thành phố với hàng ngàn đoàn tàu như vậy.
Tôi ngắm nhìn thành phố như mọi khi, và…
Tôi, / tôi,
Vẫn đang tìm kiếm một ai đó,chỉ duy nhất một người nào đó…
tôi chắc chắn là vậy!
————————————————————————
CHƯƠNG 2: BẮT ĐẦU
Âm thanh gì thế?
Tôi đã nghĩ bâng quơ trong lúc còn ngái ngủ. Tiếng đồng hồ báo thức ư? Nhưng mà tôi vẫn đang buồn ngủ lắm. Đêm qua tôi đã say mê vẽ tranh đến tận lúc bình minh mới lên giường.
“Kun…Taki-kun…”
Có ai đó đang gọi tên tôi ư? Giọng nữ này? Một cô gái?
“Taki-kun…Taki-kun”
Giọng nói tha thiết như sắp khóc đến nơi. Giọng nói ấy run rẫy bi thương, giống như đến từ một ngôi sao xa xôi nào đó.
“Cậu… có nhớ tôi không?”
Âm thanh mang vẻ bất an hướng tôi hỏi như thế. Nhưng mà, tôi không hề quen biết cậu.
Đột nhiên tàu điện dừng lại, cánh cửa mở ra. Thì ra, tôi đang trên tàu điện. Và cùng lúc đó, tôi nhận ra bên trong tàu điện đã đầy ắp cả người là người.
Có một đôi mắt đang nhìn thẳng vào tôi. Một thiếu nữ chăm chú nhìn tôi. Dáng vẻ mặc đồng phục ấy, đang bị đám đông chen xuống tàu điện làm cho xa dần.
“Tên của tôi là… Mitsuha”
Cô ấy vừa hét lên, vừa vươn tay đưa ra cho tôi sợi dây buộc tóc của mình. Trong vô thức, tôi cũng vươn tay ra nhận lấy. Sợi dây buột màu cam rực rỡ, tựa như hoàng hôn đang soi rọi qua khung cửa sổ của tàu điện u ám. Tôi chen người trong đám đông, và giữ chặt sợi dây đó.
Và rồi… tôi tỉnh giấc.
Âm thanh của thiếu nữ, vẫn còn vang vọng bên tai tôi.
… tên của cô ấy là — Mitsuha?
Tôi không biết cái tên này, cũng không quen cô gái đó. Bộ đồng phục đó tôi cũng chưa từng thấy, đôi mắt cô ấy ngập tràn nước mắt và dường như vô cùng tuyệt vọng.
Nét mặt nghiêm túc như thể cô ấy mang trong mình toàn bộ sứ mệnh của vũ trụ này.
Nhưng, nó cũng chỉ là giấc mơ mà thôi. Không có ý nghĩa gì khác cả. Tôi cũng không thể nào nhớ ra nỗi khuôn mặt đó như thế nào rồi. Âm thanh vang vọng bên tai cũng đã hoàn toàn biến mất.
Thế nhưng…
Thế nhưng, trái tim tôi vẫn đang loạn nhịp. Lồng ngực nặng nề. Mồ hôi ướt đẫm. Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
“…?”
Tôi bị cảm lạnh ư? Mũi và cổ họng có cảm giác rất khó chịu. Khí quản cũng có vẻ thu hẹp lại so với bình thường.
Ngực tôi cũng rất nặng nề. Giống như có một vật gì đó. Tôi nhìn xuống cơ thể mình, có một cái rãnh ngực ở đây?
“CÓ MỘT CÁI RÃNH NGỰC Ở ĐÂY?”
“…?”
Ánh nắng chiếu rọi trên làn da, khiến nó trở nên mịn màng như đang phát sáng. Cái rãnh sâu tựa như hồ nước xanh thăm thẳm.
Tôi có nên sờ thử không nhỉ?
Ừ… tôi đã vô thức nghĩ như vậy. Suy nghĩ ấy xuất hiện tự nhiên tựa như trái táo rơi xuống đất vì lực hấp dẫn vậy.
…
……..
…………?
………………!!!!!!
Thật cảm động! Thì ra là nó như thế này. Tôi tiếp tục mê mẩn. Thì ra nó như vậy à. Cơ thể của con gái thật kì lạ!!
“Chị… đang làm cái quái gì vậy?”
Tôi nhìn về phía âm thanh bất ngờ kia, một bé gái đang đứng ngay cánh cửa phòng. Tôi vừa xoa xoa ngực vừa nói:
“ À không… tôi chỉ đang nghĩ cái này là thật à? “
Tôi nhìn đứa trẻ thêm lần nữa, con bé khoảng 10 tuổi, tóc thắt bím cùng đôi mắt hơi xếch và có vẻ như là một đứa trẻ có phần kiêu căng đấy nhỉ.
“… Chị?”
Tôi chỉ vào mình và hỏi lại con bé. Ý là… nó là em gái của mình ư?
Con bé chán nản nói:
“Chị đang mớ ngủ cái gì vậy? Ăn cơm… nhanh lên!”
Rầm! Nó đóng cánh cửa lại. Tôi vừa nghĩ sao cái đứa trẻ này lại hung bạo đến thế, vừa đứng dậy khỏi nệm. Nói thật là bụng tôi cũng đang rất đói. Đột nhiên, tầm mắt tôi ngừng lại tại tấm gương soi, đi thêm vài bước, tôi dừng lại trước tấm gương đó. Cởi ra bộ đồ ngủ rộng thùng thình, rồi nhìn chằm chằm vào chiếc gương đang phản chiếu thân thể trần trụi của mình.
Một mái tóc đen dài có phần bị rối do giấc ngủ đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, đôi môi mím nhẹ, chiếc cổ thanh tú và xương quai xanh gợi cảm. Lồng ngực phập phồng như muốn nói “ Ơn trời! Trông có vẻ mạnh khoẻ đấy.”
Một đường cong yểu điệu kéo dài từ xương sườn đến eo. Quả thực là tôi chưa tận mắt được nhìn thấy bao giờ, nhưng mà, đây chắc chắn là cơ thể của con gái cơ mà.
“Con gái ?”
“Tôi ? Là con gái á?”
Đột nhiên, tôi như người say tỉnh lại từ trong giấc mộng. Mọi thứ dần trở nên rõ ràng, nhưng cũng vô cùng hỗn loạn.
Và rồi… tôi hét toáng lên!
————————————————————————
“Chịiiiiii…. Trễ rồiiiii !!! ”
Tôi bước vào phòng khách và gặp ngay màn công kích của Yotsuha
“Ngày mai, chị sẽ làm bữa sáng nhé!”
Tôi nói thay cho lời xin lỗi với con bé. Đứa trẻ này, dù vẫn còn là đứa bé chưa thay hết răng sữa nhưng nó luôn làm ra vẻ chững chạc hơn chị nó. Vì thế mà không thể cho con bé thấy sự yếu đuối qua lời xin lỗi được . Tôi vừa nghĩ thế, vừa mở nắp nồi cơm, sau đó xới một bát cơm trắng tinh. A— nhiều quá rồi. Thôi đành vậy!
“Mời cả nhà ăn cơm.”
Tôi thêm một chút sốt vào trứng ốp la và ăn cùng với cơm, Aaa— ngon quá đi! Thật hạnh phúc biết bao!——— Hmm? Hình như… có ai đó đang nhìn mình.
“Hôm nay, con đã không còn kì lạ nữa ha!”
“Gì cơ ạ..?”
Bà ngoại đang chăm chú nhìn tôi ăn và hỏi bất ngờ như thế.
Yotsuha cũng nhìn tôi mà bảo rằng
“Hôm qua tệ quá mà. Chị đột nhiên lại la hét ầm ĩ!”
con bé vẫn tiếp tục cười trêu chọc khi thấy tôi ngơ ngác trước ánh mắt như tra hỏi của bà ngoại.
“Sao — cơ? Cái gì chứ—?”
Chuyện gì thế này? Hai người họ đang nói gì vậy chứ?
“Bing Bong - bang bong -….”
Tiếng loa phát thanh ngoài cửa bỗng cắt ngang chúng tôi.
“Xin chào mọi người, chúc một buổi sáng tốt lành”
Giọng nói này, là của chị gái bạn thân tôi - Saya. Chị ấy đang làm việc tại Ban thông tin đời sống cộng đồng ở toà thị chính. Ở thị trấn Itomori này, dân số khoảng chừng 1500 người. Nó chỉ là một thị trấn nhỏ, vì thế mà hầu hết mọi người đều quen biết nhau. Hoặc là người quen của người quen.
“Đây là thông tin buổi sáng, đến từ thị trấn Itomori”
Chiếc loa phát thanh bắt đầu phát đi từng tiếng. “Đây là… thông . tin . buổi . sáng… đến . từ . thị trấn … Itomori”. Và âm lượng cũng dần dần trở nên lớn tiếng hơn. Chiếc loa được đặt ở khắp mọi nơi, bên trong thị trấn. Vì vậy mà âm thanh của nó dường như có thể xuyên qua cả những dãy núi mà vọng lại chồng chất lên nhau.
Mỗi ngày 2 lần, sáng - chiều, phát thanh bằng hệ thống cảnh báo thiên tai không dây. Mỗi gia đình ở thị trấn này đều sẽ có một chiếc radio để nhận các thông tin từ thị trấn như là bản tin về lịch trình cho ngày hội thể thao, hay nhiệm vụ xúc tuyết của người tiếp theo, hay nhà ai sinh em bé hôm qua, nhà ai có người mất vào hôm nay,… vân vân
“Về việc bầu cử thị trường, sẽ được tổ chức vào ngày 20 tháng sau. Từ uỷ ban bầu cử thành phố…”
Đột nhiên, loa phát thanh bị ngắt kết nối. Bà tôi đã rút phích cắm ra khỏi ổ điện, chỉ vì bà chẳng thể với tới chiếc loa ngoài kia. Thật không thể tin được người phụ nữ này đã hơn 80 tuổi rồi đấy. Bà luôn mặc một chiếc Kimono đã lỗi thời, đang vô cùng tức giận mà vẫn không nói lời nào.
Thật lạnh lùng! Tôi vừa nghĩ vừa với tay lấy chiếc điều khiển từ xa và mở ti vi lên. Giọng cười nhẹ của biên tập viên đài NHK vang lên, tiếp thay lời của chị gái Saya.
“Sự kiện sao chổi 1200 năm mới có một lần - sẽ ghé ngang qua Trái Đất vào tháng sau. Ngôi sao chổi sẽ bay ngang qua trong vài ngày và có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Các viện nghiên cứu trên thế giới mà điển hình JAXA đang ráo riết chuẩn bị cho sự kiện quan sát thiên thể thế kỉ này.”
Trên màn hình ti vi là hình ảnh ngôi sao chổi mờ ảo cùng dòng chú thích “ Sao chổi Tiamat, có thể quan sát bằng mắt thường vào tháng sau!”
Cuộc nói chuyện của chúng tôi bị gián đoạn, chỉ còn lại tiếng ăn uống và giọng nói của BTV đài NHK , chẳng khác nào giọng nói thì thầm như đang mật bàn điều gì đó ở trong lớp học của tụi học sinh chúng tôi.
“Thật là… không định làm lành ạ? ”
Yotsuha đột nhiên lên tiếng mà không thèm xem tình hình đang thế nào.
“Chuyện của người lớn!”
Tôi nói với con bé. Đúng vậy, đây là chuyện của người lớn. Bầu cử thị trưởng cái gì chứ.
“Phiuuu〜〜” ở nơi nào đó, tiếng của con diều đen kêu lên nghe thật não nề.
“Chúng con đi học đây”
Tôi và Yotsuha bước ra hành lang và nói vọng vào với bà.
Những chú chim rừng đang thi nhau rả rích hót vang vọng cả núi rừng hùng vĩ.
Chúng tôi đi dọc theo con đường nhỏ hẹp ở sườn núi, bước xuống không biết bao nhiêu là bậc thang đá, sau khi hình dáng của những ngọn núi khuất đi, chúng tôi trực tiếp đón ánh nắng mặt trời . Ở phía dưới là một hồ nước lớn, gọi là hồ Itomori. Mặt hồ tĩnh lặng, đang phản chiếu những tia nắng mặt trời sáng chói.
Từng ngọn núi nối tiếp nhau bằng những màu xanh biêng biếc, những đám mây trắng trên bầu trời trong xanh. Bên cạnh tôi, là một bé gái với hai bím tóc nhỏ, đeo trên vai chiếc cặp sách màu đỏ, tung tăng nhảy nhót một cách vô tư.
Và tôi… một nữ sinh trung học mặc váy ngắn cùng khuôn mặt rạng rỡ. Trong tâm trí tôi lúc này, như đang có một bản nhạc lướt qua, tựa như phần mở đầu của một bộ phim Nhật Bản này. Không trách được, dù sao chúng tôi cũng đang sống ở một vùng quê, mà nó thậm chí giống như ở thời đại Chiêu Hoà của Nhật Bản vậy.
“Mi…tsu…haaaa!”
Có ai đó đang gọi tôi từ phía sau. Ngay sau khi tôi vừa tạm biết với Yotsuha ở trước trường tiểu học của con bé.
Tesshi - đang đạp xe một cách không vui vẻ mấy, phía sau lưng là khuôn mặt mỉm cười toe toét của Saya.
“Cậu xuống xe ngay!” Tesshi giận dữ!
“Có sao đâu chứ. Đồ ích kỷ!”
“Cậu nặng muốn chết!!!”
“Thật bất lịch sự mà!” Hai con người này cứ như một cặp vợ chồng hài hước, suốt ngày cạnh khoé nhau.
“ Hai người các cậu thân nhau ghê!”
“AI THÈM THÂN VỚI CẬU TA CHỨ!” Cả 2 đều đồng thanh hét lên.
Nghe thấy hai người họ cuống quýt phủ nhận như thế, tôi không thể nhịn nổi mà bật cười. Bản nhạc nền trong đầu tôi, cũng chuyển thành một bản ghi ta nhẹ nhàng. Ba người chúng tôi đã chơi thân với nhau được tận mười năm rồi. Saya là cô bé có mái tóc thắt bím sau đầu. Và Tesshi có thân hình cao gầy cùng chiếc đầu đinh quê mùa. Hai người họ lúc nào cũng trong tình trạng cãi nhau, nhưng không hiểu sao lại hoà hợp đến lạ. Tôi đã bí mật mà suy nghĩ thế.
“Mitsuha, hôm nay đã cột được tóc rồi ha!”
Saya bước xuống xe đạp, vừa nói vừa sờ tóc tôi. Tôi chỉ luôn có một kiểu tóc, quấn tóc bên trái và phải, sau đó cột lại phía sau đầu. Bà ngoại đã dạy tôi như thế lúc tôi còn nhỏ xíu mà.
“Ể..? Tóc á? Sao cơ?”
Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện của chúng tôi lúc ăn sáng cùng bà ngoại, và cả chuyện “hôm nay đã cột được tóc rồi ha!”??? Nghĩa là tôi không cột tóc gọn gàng vào hôm qua hả? Tôi đang thử nhớ lại chuyện hôm qua thì Tesshi lo lắng hỏi:
“ Bà của cậu đã trừ tà cho cậu rồi phải không?”
“Trừ tà?”
“Chắc chắn là cậu bị hồ ly nhập rồi đấy!”
“Haizzz” Saya chán nản mà lên tiếng:
“Ông thôi ngay đi có được không? Chắc chắn là do Mitsuha căng thẳng thôi, ha?”
Căng thẳng?
“Khoa…n … khoan đã. Hai người nói gì vậy?
Tôi không hiểu sao mọi người đều lo lắng như vậy, Tôi? Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Tôi không nhớ được, nhưng hẳn nhiên nó chỉ là một ngày như mọi ngày thôi mà.
Lẽ nào?
Ngày hôm qua — tôi…
“Và trên hết là…”
Đột nhiên tiếng nói được khuếch đại bằng loa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Một đám người đang xếp hàng trước một bãi đất trống rộng lớn quá mức cần thiết, giữa đám đông là một người đàn ông cao lớn đang cầm micro, đó là cha của tôi. Ông đeo trước người một tấm bảng viết dòng chữ đầy tự hào “ĐƯƠNG NHIỆM - MIYAMIZU”
Ông đang diễn thuyết để vận động bầu cử thị trưởng năm nay. “Và trên hết là việc giúp cho thị trấn trở nên phát triển hơn, vì thế mà cần phải hợp lý hoá tài chính của thị trấn. Để có thể mang đến sự an toàn, an tâm cho toàn bộ thị trấn chúng ta. Ở vị trí đương nhiệm, tôi cũng đang cố gắng vì mục tiêu chung của thị trấn, làm rạng danh thị trấn này. Để từ trẻ nhỏ đến người già, ai ai cũng được sống cuộc sống bình an. Đó chính là ý nghĩa cuộc đời tôi, là quyết tâm của tôi..!”
Buổi diễn thuyết đang trở nên căng thẳng, giống như những chính trị gia trên tivi, hoàn toàn không nhận ra được đây chỉ là một bãi giữ xe bỏ hoang tại một thị trấn lạc hậu. Tôi cảm thấy thật không mấy vui vẻ, còn đám đông thì đang bàn tán xôn xao “lần này thể nào cũng lại là ông Miyamizu đắc cử nữa cho coi”.. tôi càng lúc càng thấy khó chịu.
“Này, Miyamizu…”
Chết tiệt! Cái tiếng chào hỏi tôi đó là của 3 đứa bạn cùng lớp đáng ghét. Dù ở trường Trung học thì cái đám người hào nhoáng này đều rất thích gây phiền toái cho tụi học sinh bình thường chúng tôi.
“Tụi nhà thầu và thị trưởng này” có người lên tiếng. Chúng nhìn về phía cha tôi đang phát biểu, bên cạnh ông là cha của Tesshi đang cười vui vẻ, ông mặc một chiếc áo khoác, trên cánh tay áo có đeo dòng chữ “Ủng hộ ông Miyamizu”. Sau đó, chúng nó liếc qua nhìn tôi và Tesshi, mỉa mai:
“Con của họ cũng thân thiết quá nhỉ. Có phải cha các cậu bắt phải làm như thế không?”
Ngu ngốc! Tôi không thèm trả lời, nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Tesshi cũng không chút biểu tình. Chỉ có Saya là dường như khó kìm chế được sự khó chịu.
“Mistuha!”
Đột nhiên, có tiếng gọi. Hittto… tôi dường như muốn chết lặng, không thể tin nổi. Người cha đang hăng say diễn thuyết của tôi đột nhiên để micro xuống và gọi tên tôi. Đám người đang nghe diễn thuyết cũng đồng loạt nhìn về phía tôi.
“Mistuha! Ưỡn ngực lên mà đi!”
Mặt tôi đỏ bừng. Xấu hổ tới mức nước mắt sắp trào ra, kiềm nén cảm giác muốn chạy trốn, sau đó tôi bước chân nhanh chóng rời đi. Đám người ở đó vẫn đang xì xầm “đến cả người thân mà cũng nghiêm khác ghê!”, “quả nhiên là thị trưởng ha!”,.. và tiếng cười nhạo của mấy đứa cùng lớp đáng ghét vọng vào tai tôi “ô ô… tội nghiệp quá đi!”
Thật đáng ghét!!!
Bản nhạc du dương vừa ban nãy thôi, đã biến mất không một dấu vết rồi. Cái thị trấn không có nhạc nền này, khiến tôi nhớ ra rằng nó chỉ là một nơi ngột ngạt, khó thở.
“Cạch…cạch…cạch…” tiếng phấn lạch cạch, sau đó một bản đồng dao được viết trên bảng.
“Taso kare to
Ware wo na tohi so
Naga tsuki no
Tsuyu ni nuretsutsu
Kimi matsu ware so”
“Anh là ai?
Đừng hỏi anh như vậy…
Tháng chín
Trời mờ sương
Anh vẫn chờ đợi em…!”
“Tasokare - từ này bắt nguồn từ chữ “Tasogare -doki” đấy. Nó có nghĩa là khi hoàng hôn buông xuống. Các em hiểu không?”
Cô Yuki vừa nói, vừa viết từ “Tasokare” lên bảng đen.
“Chạng vạng - thời điểm không phải trưa cũng không phải tối. Thời điểm mà hình dáng của một người trở nên mờ nhạt, không ai biết anh ta là ai. Thời điểm mà có lẽ có thể gặp được một ai đó - không phải là con người. Chúng ta có thể sẽ gặp phải ma quỷ hoặc người đã chết. Từ ngữ đó được gọi là “Oumaga-doki” hoặc cổ xưa hơn, chúng ta có từ “Karetaso-doki” hoặc là “Kawatare-doki” ”
Cô Yuki tiếp tục viết từ “Karetaso” và “kawatare” lên bảng. “Ể… gì vậy?… chơi chữ sao?”
“Cô ơi… cho em hỏi, không phải là Kataware hả cô?” Ai đó lên tiếng hỏi, và cả tôi cũng thắc mắc điều này. Tôi tất nhiên hiểu chữ “Tasogare-doki” này, nhưng ngay từ nhỏ tôi vẫn thường nghe từ chỉ về buổi chiều tà là từ “Kataware-doki” mà. Nghe đến đây, cô Yuki mỉm cười dịu dàng. Một mỹ nhân xinh đẹp như cô Yuki, thật không thích hợp làm giáo viên ở một vùng quê lạc hậu như thế này.
“Đây là ngôn ngữ địa phương đấy, nó là những từ ngữ cổ xưa còn được lưu truyền lại bởi những người lớn tuổi của thị trấn Itomori này.”
“Nghe thật quê mùa quá đi” một đứa con trai lên tiếng. Sau đó, tiếng cười khúc khích của đám học sinh vang lên. Thật sự thì, khi ở nhà, đôi khi bà tôi cũng nói những cổ ngữ như vậy. Chẳng hạn như xưng hô là “Washi”. Tôi vừa suy nghĩ vừa mở vở ra, và trên tờ giấy trắng tinh lúc này lại có một dòng chữ thật lớn rằng:
“CẬU… LÀ AI VẬY?”
Ể? Cái gì đây? Âm thanh xung quanh tôi như nhỏ dần, chỉ còn lại tiếng hít thở thật sâu nhìn bút tích hoàn toàn xa lạ này. Cái này không phải chữ của tôi. Cũng không thể là ai đó đã mượn vở của tôi và viết vào đó. Nhưng… “cậu là ai vậy?” Nghĩa là sao chứ?
“…san. Tiếp theo mời Miyamizu - san” (San: từ chỉ anh/chị/em/bạn trong tiếng Nhật. Đặt sau tên của một người.)
“A…Vâng!”
Tôi hốt hoảng đứng bật dậy. Cô Yuki nói “em hãy đọc từ trang 98 nhé!”, sau đó, cô nhìn tôi và nói thêm điều kì lạ:
“Miyamizu - san. Hôm nay em đã nhớ được tên mình rồi ha?” Và rồi, cả lớp cười toáng lên.
Hả? Gì vậy chứ? Ý cô là sao vậy chứ?
——————-
“Cậu không nhớ gì hết hả?”
“Ừ!”
“Thật sự hả?”
“Tớ đã nói là Ừ đấy”
Tôi vừa trả lời như thế, vừa hút một hơi hộp nước ép chuối. *Ực* ngon quá! Saya nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn một vật thể kì quái.
“Cậu ngày hôm qua còn quên cả bàn học và tủ đồ của mình. Tóc thì rối bù. Còn quên cả thắt nơ ở đồng phục. Và luôn trong tình trạng ngớ ngẩn.”
Tôi thử tưởng tượng một chút hình dạng mình lúc đó. Nhưng mà, “Eee…Không thể tin được. Thật sự hả?”
“Nói sao nhỉ? Mitsuha ngày hôm qua y chang như bị mất ký ức hoàn toàn vậy á.”
Tôi hoảng hốt nghĩ lại. Quả thật kỳ lạ. Tôi không thể nhớ nổi chuyện hôm qua. Mà không, hình như vẫn còn nhớ một chút gì đó. Có một thành phố mà tôi không hề biết, cùng hình dáng của một người con trai trong chiếc gương. Tôi lần mò theo một chút ký ức còn sót lại. “Pyhyorooo” tiếng kêu của con diều đen như đang diễu cợt tôi vậy.
Giờ nghỉ trưa, chúng tôi ngồi trong góc của khuôn viên trường, trên tay cầm chiếc ly giấy đựng nước ép.
“Um…Nói sao nhỉ? Tớ nhớ ra là mình đã luôn mơ một giấc mơ kì lạ. Giống như tớ sống cuộc đời của một ai đó vậy. Giấc mơ đó…ừmmm tớ cũng không nhớ rõ nữa.”
“Tớ biết rồi!!!” Tesshi đột nhiên hét lớn, làm tôi giật cả mình. Cậu ta hứng khởi đưa cuốn tạp chí “Mu-”đến trước mặt chúng tôi và nói đến văng cả nước bọt:
“Cái đó là ký ức kiếp trước của cậu đấy! Tớ biết là các cậu sẽ bảo không khoa học. Vì vậy, tớ sẽ nói theo một cách khác thì là như này. Dựa theo thuyết đa thế giới của Everett, thì có thể cậu đã kết nối với một thế giới khác trong vô thức đấy.”
“Cậu im ngay đi!!!” Saya quát lên.
“Aaa… nói vậy, có phải chính cậu đã viết bậy lên vở của tớ không đấy Tesshi?” Tôi cũng la toáng lên!
“Hả? Viết bậy gì cơ?”
Không phải ư? Tesshi cũng không phải loại người nhàm chán như vậy. Cậu ấy cũng không có động cơ làm vậy.
“À không, không có gì đâu.” Tôi nhanh chóng rút lại lời nói.
“Ha… cậu đã nói là tớ viết bậy mà. Cậu nghi ngờ tớ chứ gì?”
“Tớ đã bảo là không có gì rồi!”
“Uwaa… Mitsuha thật xấu xa. Saya, cậu nghe thấy chưa? Tớ oan uổng quá mà, oan quá đi. Gọi công tố viên cho tớ đi, à không, tớ muốn gọi luật sư bào chữa. Trường hợp này cần làm gì hả taaa??”
Saya không thèm quan tâm tới Tesshi đang làm trò, nói với Mitsuha
“Nhưng mà Mitsuha, ngày hôm qua cậu thật sự có chút kì lạ đấy. Hay là, do cậu mệt mỏi chăng?”
“Đúng vậy đấy! Cậu kì lạ lắm… Chắc cậu bị áp lực quá rồi.”
Tôi suy nghĩ một lần nữa về những gì đã nghe ngày hôm nay. Còn Tesshi thì lại tiếp tục say mê với cuốn tạp chí của mình, không quá dây dưa đùa giỡn chính là ưu điểm của cậu ta.
“Chắc chắn là cậu quá áp lực đấy. Mitsuha! Dạo này có quá nhiều thứ xảy ra mà.”
Đúng vậy. Chuyện bầu cử thị trưởng, còn có việc tổ chức nghi lễ đêm nay. Ở cái thị trấn nhỏ bé này, bố tôi là thị trưởng, còn bà tôi lại là thần chủ của một ngôi đền. Tôi cúi đầu ôm đầu gối và than thở.
“Aaaa… tốt nghiệp xong tớ sẽ nhanh chóng đi Tokyo. Thoát khỏi cái vùng quê nhỏ bé nhạt nhẽo này.”
Saya gật đầu vô cùng đồng tình “tớ hiểu… tớ rất rất hiểu.”
“Cả nhà tớ, 3 đời đều đảm nhiệm vị trí phát thanh ở thị trấn này. Ngay từ lúc tớ còn nhỏ, các bà trong xóm đã luôn gọi tớ là “bé phát thanh viên” rồi. Và tại sao tớ cũng phải làm ở vị trí phát thanh viên chứ. Bản thân thích làm cái gì tớ cũng chẳng biết nữa!!!!”
“Saya! Sau khi tốt nghiệp, chúng ta cùng nhau đi Tokyo đi. Ở cái thị trấn này, cho dù chúng ta có lớn lên thì cũng vậy thôi. Chúng ta phải thoát khỏi những hủ tục này thôi. Này! Tesshi! Cậu cũng cùng đi với chúng tớ chứ?”
“Hửm?” Tesshi thong thả ngẩng đầu lên từ cuốn tạp chí.
“Cậu… có nghe không vậy hả?”
“A…tớ không đâu. Tớ nghĩ là tớ chỉ sống cuộc sống bình thường ở thị trấn này thôi.”
Haizzz… tôi và Saya thở dài một hơi thật sâu. Vì thế mà cậu ấy không thể hẹn hò với con gái được đấy. Dù tôi cũng chưa từng có bạn trai bao giờ.
Một làn gió thổi lướt qua chúng tôi, còn hồ nước Itomori phía dưới kia thì vẫn thản nhiên trôi như chưa từng quan tâm đến bất kì điều gì.
Ở cái thị trấn này, nhà sách cũng không có mà cả nha sĩ cũng không có. Tàu điện thì 2 giờ mới có một chuyến, còn xe buýt thì cả ngày mới có 2 chuyến. Thông tin về dự báo thời tiết thì không nằm trong phạm vi đối tượng. Ảnh chụp từ vệ tinh ngoài không gian trên google map thì tới bây giờ vẫn không định vị được. Cửa hàng tiện lợi 9 giờ đã đóng cửa và họ cũng chỉ bán hạt giống rau củ và dụng cụ nông nghiệp cao cấp.
Trên con đường từ trường về nhà, tôi và Saya vẫn tiếp tục than vãn về cái thị trấn chúng tôi đang sống. Không có cửa hàng Mcdonald hay Mos Burger, chỉ có 2 hàng bán đồ ăn nhẹ. Không có việc làm thêm, cũng không ai chịu đến đây làm dâu. Thời gian ban ngày thì ngắn ngủi. Vân vân và vân vân…Nếu là bình thường, thì tôi vẫn có chút tự hào về nơi này, nhưng hôm nay thì chúng tôi chỉ toàn là sự tuyệt vọng với nó.
Tesshi chỉ đang yên tĩnh đạp xe lại đột nhiên lên tiếng:
“Này, các cậu!”
“Cái gì?”
Tesshi cười nham hiểm nhìn chúng tôi đang không vui vẻ mấy:
“Đừng nói này nữa. Hay là chúng ta ghé quán cafe đi.”
“Gì…? Gì…gì chứuuu?”
“Quán cà phê á?” Chúng tôi đồng thanh hét toáng lên.
Gapcha. Tiếng âm thanh của kim loại va chạm vào nhau. Đằng kia, Tesshi đang lấy ra một lon nước ở máy bán hàng tự động. Sau đó là tiếng âm thanh “binn” của chiếc xe điện nhỏ mà ông lão đang chạy ngang qua mặt chúng tôi. Và một con chó hoang đang ngồi xổm trước mặt như muốn bảo rằng nó cũng muốn ngồi chơi với chúng tôi.
Quán cà phê này, không phải là quán cà phê chúng tôi nghĩ kia. Không phải là Starbuck hay Tully”s , càng không phải là không gian thơ mộng của sự kết hợp giữa bánh kếp, bánh vòng hay của ly kem Italia như những quán cà phê ở bất kì đâu trên Thế giới. Chúng tôi đơn giản là đang ngồi ở trạm xe bus, nơi chỉ có một máy bán hàng tự động và một bảng hiệu quảng cáo kem có từ 30 năm trước. 3 đứa chúng tôi ngồi cùng nhau trên một chiếc ghế, cả con chó hoang cũng vẫn ngồi ở đấy. Chúng tôi cầm lon nước ép, uống từng ngụm một. Tesshi thì vẫn trông rất thong thả như trước.
“Thôi, tớ về trước đây.”
“Hôm nay có vẻ như nhiệt độ thấp hơn hôm qua chút ít ha”
“ Không đâu, tớ lại nghĩ rằng nó cao hơn một chút.”
Tôi uống một hơi hết lon nước rồi nói với hai người như thế.
“Tối nay cố lên nha!” Saya lên tiếng an ủi.
“Tụi tớ sẽ đến xem đấy.” Tesshi tiếp tục.
“Các cậu không đến cũng được. Mà không, các cậu tuyệt đối không được đến.” Tôi vừa cảnh cáo bọn họ, trong lòng lại hướng hai người họ cầu chúc rằng “hi vọng các cậu sẽ trở thành người yêu của nhau.” Tôi bước lên vài bậc cầu thang đá, ánh hoàng hôn như đang phủ lên băng ghế đằng sau hồ nước mà hai người họ đang ngồi một bản nhạc nhẹ nhàng. Ừm ừm… quả nhiên hai người các cậu rất xứng đôi! Mặc dù là tớ sẽ phải trải qua một buổi tối đầy bất hạnh, nhưng mà hai cậu nhất định phải tận hưởng khoảnh khắc của tuổi trẻ này nhé!
——————————
“Cháu cũng muốn làm nữa.” Yotsuha nhõng nhẽo kêu lên.
“Yotsuha vẫn còn bé lắm.” Bà ngoại tôi an ủi.
Ở trong căn phòng làm việc rộng tầm 6 chiếu ( đơn vị tính chiều rộng phòng của nhật), âm thanh của những cuộn chỉ va chạm vào nhau không ngừng. “Cháu hãy thử lắng nghe âm thanh của những sợi chỉ.” Bà tôi nói trong khi tay vẫn không ngừng đan sợi.
“Nếu mà chúng ta cứ đan những sợi chỉ mãi như thế này, thì sẽ nảy sinh tình cảm giữa con người và sợi chỉ đấy.”
“Ể? Sợi chỉ làm sao nói được chứ?”
“Kumihimo của chúng ta …” bà ngoại là một lần nữa bỏ qua sự kháng nghị của Yotsuha, tiếp tục câu chuyện. 3 bà cháu chúng tôi đều mặc Kimono, cùng ngồi đan những cuộn chỉ để chuẩn bị cho buổi nghi lễ đêm nay. Kumihimo là một nghề thủ công truyền thống có từ rất lâu đời, bện những sợi chỉ mỏng manh thành một cuộn dây bền chặt. Kumihimo sau khi đan xong sẽ có rất nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau, chúng thật sự rất xinh xắn. Công việc này cần rất nhiều sự tỉ mỉ, vì thế bà tôi đã đan cho Yotsuha một phần. Yotsuha thì cũng nghiêm túc làm công việc trợ lý cho bà.
“Nghề đan Kumihimo của chúng ta, đã ghi lại 1000 năm lịch sử của thị trấn Itomori này. Đáng lẽ ra trường học cũng nên dạy những đứa trẻ về lịch sử của ngôi làng chứ. Vào 200 năm về trước…”
Bà tôi lại bắt đầu rồi. Tôi cuối đầu cười khổ. Từ ngày nhỏ, bà tôi luôn đắc ý nói đi nói lại với chúng tôi về chuyện này khi ở phòng làm việc.
“Một ngọn lửa đã bốc lên từ phòng tắm chả nhà ông Yamazaki Mayugorou, chủ của một tiệm dép zouri (một loại dép vải của nhật), sau đó, ngọn lửa đã lan ra cả một vùng. Thiêu đốt cả đền thờ và những văn thư cổ. Người ta thường bảo rằng, đây là…?”
Bà ngoại hướng mắt nhìn vào tôi…
“Hoả hoạn Yamazaki Mayugorou”. Tôi ngay lập tức đáp lại lời bà. Yotsuha ngay lập tức bày ra bộ dạng vô cùng ngạc nhiên hỏi “Ể? Hoả hoạn cũng có tên gọi nữa ạ?”. Bà tôi lẩm bẩm rằng “ ông Mayugorou, cuối cùng chỉ còn sót lại một cái tên như thế này. Thật đáng thương!”
“Vì thế mà ý nghĩa của Kumihimo và cả điệu nhảy đều không ai có thể hiểu được. Cuối cùng cái duy nhất còn lại chỉ là hình thức của nó. Dù vậy, dù ý nghĩa đã bị mất đi, nhưng hình thức tuyệt đối không thể để mất được. Ý nghĩa được ghi khắc lại bởi hình thức của nó, và một ngày nào đó, chúng ta chắc chắn sẽ hiểu ra.”
Câu truyện của bà tôi, được kể nhịp nhàng giống như một bản nhạc ballad độc đáo vậy. Còn tôi thì vừa đan sợi vừa lẩm bẩm trong miệng rằng “Ý nghĩa được ghi khắc lại bởi hình thức của nó, và một ngày nào đó, chúng ta chắc chắn sẽ hiểu ra.”
“Điều này, ở đền Miyamizu của chúng ta…”
“Điều này, chính là sứ mệnh quan trọng của đền Miyamizu chúng ta. Vậy mà…”
Đôi mắt của bà dần trở nên nhu hoà xen lẫn nỗi buồn khó tả…
“Vậy mà, cái đứa con trai ngốc nghếch kia…đã nỡ lòng rời khỏi nhà, vứt bỏ đi thần chức của mình mà ôm giấc mộng làm chính trị gia!” Bà ngoại lén lút thở dài, và tôi cũng nhẹ nhành thở hắc ra. Ở cái thị trấn này, tôi có điều thích cũng có cái ghét. Ngay cả bản thân tôi vẫn luôn không hiểu rằng thật sự thì tôi muốn ở bên gia đình, bạn bè mình hay là muốn bỏ đi đến nơi nào đó thật xa. Tôi tháo cuộn dây đã hoàn thành của mình ra khỏi khung, và bên cạnh màu sắc rực rỡ ấy, là một âm thanh đơn độc.
Tiếng sáo Yamatobue đang phát ra từ phía ngôi đền buổi đêm. Và tôi nghĩ, nếu người ở thành phố mà nghe thấy, chắc họ sẽ cảm thấy giống như một bộ phim kinh dị. Ví dụ như có một vụ sát nhân, hay là một gia đình bí ẩn nào đó xuất hiện, hoặc cũng có thể là một thảm kịch sắp xảy ra. Và tôi thì đang nhảy điệu nhảy của vu nữ trên sân khấu với sự mong chờ rằng ai đó, như Sukekiyo hay là Jason đến giải cứu tôi khỏi cái cảm giác khó chịu này.
Mỗi năm, cứ vào thời điểm này thì đền Miyamizu sẽ lại tổ chức lễ hội Houjiyou (lễ hội thu hoạch nông sản), và nhân vật chính trong lễ hội này, không may thay, lại là chị em chúng tôi. Vào ngày này, chúng tôi sẽ mặc trang phục của vu nữ, son môi đỏ, và đeo trang sức, đứng trên sân khấu và biểu diễn điệu múa Kagura (điệu múa truyền thống của Nhật), và cứ nhảy theo những gì mà bà tôi đã dạy. Điệu múa mà hai chị em chúng tôi đang trình diễn, chính là một phần ý nghĩa đã bị mất đi trong vụ hoả hoạn năm xưa. Chúng tôi cầm quả chuông được buộc dưới những sợi dây đầy màu sắc đang kêu leng keng leng keng, cùng xoay vòng, và phẩy sợi dây đó.
Khi tôi xoay quanh khi nãy, tôi đã chợt nhìn thấy Tesshi và Saya bên dưới. Tôi đã nói đến mức vậy rồi mà bọn họ vẫn còn đến đây. Tôi quyết định sẽ phù phép họ bằng quyền năng của Vu nữ và sau đó spam tin nhắn của họ trên Line. Trong giây lát, tôi lấy lại sự bình tĩnh. Nói thật sự việc tôi chán ghét không phải là nhảy điệu múa này, dù rất xấu hổ nhưng tôi đã nhảy nó từ nhỏ rồi nên thành ra cũng đã quen với nó. Vấn đề là giờ tôi đã lớn rồi, tôi cũng sẽ biết xấu hổ với nghi lễ như này chứ. Đây là điều rất ngại ngùng với con gái đấy.
Aaaaa
Thật đáng ghét!!!
Tôi vừa nghĩ như thế vừa tiếp tiếp tục nhảy. Và cuối cùng thì cũng kết thúc điệu nhảy.
Nhoàm nhoàm nhoàm
Nhoàm
Nhoàm nhoàm nhoàm
Tôi nhai một chút cơm, cố gắng hết sức để không suy nghĩ bất kì điều gì. Tôi nhắm mắt chịu đựng và nhai nó, để không phải cảm nhận được âm thanh, màu sắc hay là mùi vị nào. Ở bên cạnh, Yotsuha cũng đang làm giống tôi, chúng tôi ngồi nghiêm chỉnh, phía trước mặt đặt một cái chum nhỏ. Và tất nhiên, là bên dưới sân khấu đầy những người già trẻ trai gái đang chăm chú nhìn chúng tôi.
Nhoàm nhoàm nhoàm
Nhoàm nhoàm
A…thật tình!
Nhoàm nhoàm
Nhoàm nhoàm nhoàm
Sắp được rồi!
Nhoàm nhoàm
Aaaa
Nhoàm
Tôi đã chịu hết nổi, lấy cái chum nhỏ trước mặt, để trước miệng, lấy tay áo che miệng.
Và… aaaa… tôi thật không chịu nổi nữa.
Tôi nhổ ra gạo đã nhai từ nãy tới giờ. Ở miệng bây giờ vẫn dính chút dịch thể màu trắng do nước bọt và cơm bị trộn lẫn. Tiếng xì xầm xì xầm, bên dưới mọi người lại đang bàn tán xôn xao. Huhu, tôi thật sự muốn khóc. Đừng nhìn mà, làm ơn đi!
Đây chính là… rượu Kuchikami!
Kuchikami là loại rượu cổ xưa nhất của Nhật Bản. Được tạo ra bằng cách nhai cơm, rồi cứ để cơm trộn lẫn với nước bọt và lên men tự nhiên trở thành rượu. Và loại rượu này sẽ dùng để dâng lên cho thần linh. Ngày xưa, loại rượu này truyền bá rộng rãi ở khắp nơi, nhưng thế kỷ 21 này, không biết là có còn những ngôi đền khác tiếp tục truyền thống này không nhỉ? Cái việc mặc trang phục Vu nữ và thực hiện nghi thức như này thật là quá điên rồ mà.
Tôi vừa suy nghĩ, vừa lấy chút gạo bỏ vào miệng và lại tiếp tục nhai. Yotsuha cũng đang thoải mái làm giống như vậy. Chúng tôi sẽ phải làm chuyện này liên tục cho đến khi đổ đầy cái chum phía trước. Tôi lại nhổ chút cơm ra chum, còn nội tâm tôi thì như đang gào khóc.
Đột nhiên, tôi nghe thấy những giọng nói quen thuộc. Một dự cảm bất an dâng lên trong lòng tôi, vì thế tôi ngước đầu lên nhìn một chút, và rồi…
Aaaaaa
Tôi gần như muốn phá huỷ cả ngôi đền này. Ở phía đó, quả nhiên là 3 đứa bạn cùng lớp cao ngạo của tôi. Chúng vừa cười nhạo nhìn vừa nói chuyện gì đó rất vui vẻ. Dù đang ở rất xa, nhưng tôi dường như nghe thấy họ đang chế nhạo mình như kiểu “nếu là tớ thì không làm được đâu” hay là “thật kinh quá đi mất”, hay là “làm như vậy trước mặt mọi người thì không lấy chồng được mất”.
Sau khi tốt nghiệp, tôi nhất định sẽ nhanh chóng rời khỏi thị trấn này.
Tôi đã thật sự quyết tâm như vậy.
————————————
“Chị không khoẻ hả?” “Chỉ là bị bạn cùng lớp thấy thôi mà. Cần gì sốc như vậy chứ?”
“Một đứa trẻ chưa dậy thì thật vô tư mà.”
Tôi liếc nhìn Yotsuha, thay một chiếc áo thun rồi bước ra khỏi đền thờ.
Sau lễ hội, chị em tôi sẽ còn nhiệm vụ trong đêm nay là chiêu đãi những ông bà trong xóm đã giúp đỡ cho buổi lễ hội. Bà ngoại của tôi mời khách, còn tôi với Yotsuha có nhiệm vụ rót rượu cho mọi người và tiếp chuyện họ.
“Mitsuha đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Ể? 17 rồi ư? Được một cô bé trẻ trung, đáng yêu như cháu rót rượu, ông cũng cảm thấy mình trẻ ra đấy.”
“Xin hãy trẻ lại nào. Cùng nâng ly lên. Uống thêm đi.”
Đến khi tôi sắp mệt đứt hơi vì phải tiếp khách, thì cuối cùng những đứa trẻ con cũng được các ông bà cho giải phóng để về nhà. Còn họ thì vẫn tiếp tục bữa tiệc.
“Này Yotsuha, em có biết tuổi trung bình của những người trong phòng lúc nãy là tầm bao nhiêu không?”
Con đường dẫn đến miếu thờ đã có chút tối tăm, và phảng phất những tiếng vọng của côn trùng .
“Em không biết. Khoảng 60 tuổi ạ?”
“Lúc nãy, chị đã thử tính toán ở trong nhà bếp. Tuổi trung bình là 76 tuổi. 76 tuổi lận đấy!”
“Woaa”
“Và vì bây giờ không có chúng ta ở đó nữa, nên tuổi trung bình ở đó đã thành 91 tuổi rồi. Họ đã quá già rồi, đã ở cái giai đoạn cuối cùng của đời người. Và chắc có lẽ, họ cũng sắp rời đi và được nghêng đón ở một thế giới khác.”
“Ừmmm”
Vì vậy, tôi muốn bảo rằng chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi thị trấn này, nhưng phản ứng của em gái tôi thì trông rất hờ hững. Bộ dạng của con bé như đang suy nghĩ một điều gì khác, hoàn toàn không chú tâm tới sự phiền não của chị gái. Tôi đành từ bỏ, và ngước lên nhìn bầu trời. Những ngôi sao lấp lánh trên kia, đang vô cùng toả sáng mà không hề bận tâm đến chuyện của nhân thế chút nào.
“…đúng rồi!”
Khi đang đi xuống cầu thang, Yotsuha đột nhiên hét lên. Biểu tình thích thú như tìm thấy cái bánh đã được giấu kĩ. Sau đó, con bé nói với tôi rằng:
“Chị! Nếu chúng ta làm ra thật nhiều rượu kuchikami và mang đến Tokyo bán thì sao nhỉ?”
Tôi trong phút chốc, không còn lời nào để nói.
“Em thật là có những ý tưởng táo bạo ha.”
“Chúng ta sẽ chụp hình và quay phim nó. Và đặt tên nó là “Rượu kuchikami của Vu nữ”. Chúng ta chắc chắn sẽ bán rất đắt hàng đấy.”
Tôi đang lo lắng vì cái thế giới quan của đứa trẻ 9 tuổi ấy không biết có ổn không, nhưng lại nghĩ con bé đang lo lắng cho mình thì lại thấy thật đáng yêu và dễ thương làm sao. Tôi nghiêm túc suy nghĩ thử về ý tưởng kinh doanh rượu Kuchikami, nhưng mà… cứ để vậy mà đem bán á?
“Chị! Thấy ý tưởng đó thế nào?”
“Ừm…”
Quả nhiên là…
Ừm…
“Quả thật là không được đâu. Điều đó vi phạm luật thuế về rượu đấy.”
Nhưng mà… vấn đề nằm ở đó hả ta? Tôi vừa suy nghĩ, vừa bước đi. Có rất nhiều thứ như là cái gì có thể làm, cảm tình, hi vọng, nghi vấn, tuyệt vọng chồng chất lên nhau, chúng đang khiến tâm trí tôi trở nên phát điên.
Tôi bước xuống cầu thang đá, đến trước cổng đền thờ, không khí lạnh lẽo của màn đêm tràn vào cổ họng. Tim tôi đập mạnh, hét lên rằng:
“Tôi ghét thị trấn này!!! Tôi ghét cuộc sống này!!! Kiếp sau, xin hãy cho tôi trở thành anh chàng đẹp trai ở Tokyo đi mà.!!!”
…..Àaaaaaaaa
Lời cầu nguyện của tôi vang vọng lại trong đêm tối trên những ngọn núi, rồi biến mất như thể bị hồ Itomori bên dưới kia nuốt chửng. Sau khi nghe thấy những lời nói ngu ngốc vang lại kia, đầu tôi đầy mồ hôi và khí lạnh tràn vào.
nhưng mà…
Thần linh ơi, nếu ngài có thật…
….
Nếu thần linh có thật, thì điều gì mới là tốt đây? Tôi thật sự cũng không biết nữa.
————————————————————————
P.s: Cảm ơn mọi người đã theo dõi mình. Mình chỉ đang tập dịch sách nên còn nhiều sai sót. Mình để đường
link sách gốc cho bạn nào cần ở đây. Cảm ơn ❤️
Nhận xét
Đăng nhận xét