“Đời là một bài học vô cùng quý giá mà ai cũng phải học. Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng.” Đời người vốn là những chuỗi ngày không tiên lượng được. Hôm nay chúng ta có thể rất thoải mái, vui vẻ,... nhưng ngày mai điều tồi tệ gì có thể xảy đến cũng không ngăn cản được. Vậy có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao chúng ta đều sinh ra như nhau nhưng cuộc đời chả ai giống ai không? Chúng ta với anh chị em cùng lớn lên trong một gia đình, nhưng tại sao có người thành đạt, người hạnh phúc, người khổ đau? Điều gì đã tác động đến tháng ngày của ta? Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng Có bao giờ bạn tự hỏi, làm sao có những người đã rất nhiều tuổi nhưng họ vẫn xinh đẹp và trẻ khoẻ? Tại sao có người sống hơn trăm năm nhưng có người chỉ được vài chục năm là tạ thế? Có bao giờ các bạn thắc mắc rằng, tại sao chúng ta may mắn tìm được một tinh cầu hoàn hảo giống như trái đất? “Trái đất quay quanh trục c...
Nhận đường liên kết
Facebook
X
Pinterest
Email
Ứng dụng khác
[Book Review] Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu bay - Luis Sepúlveda (Chile)
Nhận đường liên kết
Facebook
X
Pinterest
Email
Ứng dụng khác
-
Chuyện con mèo dạy Hải Âu bay
Này! Nếu một ngày bạn đang say sưa đọc sách, một con mèo nhảy lên thành cửa sổ, nhìn bạn chằm chằm rồi mở miệng nói:
— “Chào người đẹp, cô có thể giúp tôi nghĩ cách dạy Hải Âu xinh đẹp của tôi bay không?”
Trời đất chứng giám, chắc tôi sẽ ngất ngay khi chưa nghe hết câu.Làm thế quái nào con mèo có thể nói tiếng người? Lại thế quái nào một con mèo béo muốn dạy con chim Hải Âu bay? Quỷ thần ơi! Giấc mơ quái quỷ gì thế hả?
Con mèo béo ú kể rằng, một con chim Hải Âu đã từ giã cuộc đời bay lượn của nó vì con người đã thải những chất lỏng đen sệt xuống biển, trước khi trút hơi thở cuối cùng, con chim tội nghiệp cầu xin chàng mèo tử tế, tốt bụng hứa với nó rằng “ Hãy ấp quả trứng của tôi, và hứa với tôi hãy dạy nó bay”. Và đương nhiên, một chàng mèo đầy tình mèo như nó làm sao nỡ từ chối lời thỉnh cầu ấy. Nó nhận lời, và cùng loài mèo trên cảng từ biệt Hải Âu khốn khổ:
“ Và giờ đây, chúng tôi cất lên lời từ giã cuối cùng với cô Hải Âu, kẻ đã trở thành nạn nhân bởi thảm hoạ do con người gây ra. Hãy để chúng tôi vươn cổ về phía mặt trăng, cùng rên xiết bài ca vĩnh biệt mà mọi loài mèo ở cảng đều hay biết.”
Và, ừ! Giờ nó phải thực hiện lời hứa rồi đấy, một con mèo sẽ dạy một con Hải Âu bay, chuyện này chắc dễ mà, nhỉ?
Những con mèo ở cảng ấp quả trứng nở và mở các cuộc họp trọng đại về “ Làm cách nào dạy Hải Âu bay”. Trong cái cuộc đời mèo của nó, đây hẳn là nhiệm vụ bất khả nhất, chúng nó cần đến sự trợ giúp, nhưng của ai chứ? Những con vật ở cảng đều không thể bay, làm sao nó có thể giao con bé xinh đẹp của nó cho con đười ươi nghiện ngập hay lũ chuột hôi hám chỉ rình rập để ăn mất con bé chứ hả? Vậy, sự lựa chọn chỉ có thể là “ Con Người”.
—“ Con người, không may thay, lại rất khó lường. Thường thì với những ý định tốt nhất họ lại phá hoại nhiều nhất.” Con mèo Đại Tá lên giọng.
Cuộc đối thoại ngộ nghĩnh giữa các chú mèo trên cảng
—“ Và khi nào họ mới hiểu được việc họ đang làm? Hãy nghĩ về cô hải âu tuyệt vời kia. Cô ấy chết vì họ điên cuồng, làm ô nhiễm đại dương với rác rưởi của họ.” Một con khác chen vào.
Thế nhưng, ngoài con người, bọn mèo chẳng còn lựa chọn nào khác, chúng quyết định phá bỏ điều cấm kỵ nhất của mọi loài mèo - nói tiếng người và nhờ cậy con người. Mà khoan, quên gì rồi hả? Trước đó con bé Hải Âu non xinh đẹp vẫn chưa chấp nhận nó là Hải Âu kia kìa, nó vẫn tin rằng nó là con “mèo” hạnh phúc nhất cái cảng này, và mèo, thì không biết bay. Hẳn rồi!
Zorba - “má” của con hải âu non nhìn đứa trẻ và nói:
—“ Chúng ta yêu con như yêu một con chim hải âu. Chúng ta cảm thấy con cũng như vậy, chúng ta là bạn con, gia đình con, và chúng ta muốn con biết rằng nhờ con mà chúng ta học được một điều đáng tự hào: chúng ta học được cách trân trọng, quý mến và yêu thương một kẻ không giống chúng ta. Thật dễ dàng để yêu thương một kẻ giống mình, nhưng để yêu một ai đó khác mình thực sự rất khó khăn, và con đã giúp chúng ta làm được điều đó. Con là chim hải âu,và con phải sống cuộc đời của con hải âu. CON PHẢI BAY.”
Cái chân lý ấy mỗi con người đều đã được dạy và được biết từ rất sớm. Ấy thế mà hãy nhìn lại thế giới chúng ta đi: xung đột tôn giáo, xung đột sắc tộc, phân biệt giai cấp hay bất bình đẳng giới,.. nó hiển hiện hằng ngày, tồn tại hết năm này sang năm khác và tôi chắc rằng, nếu con người còn sống, thì nó sẽ chả bao giờ biến mất được. Dĩ nhiên, “ chấp nhận và yêu thương một kẻ khác mình thì thật khó khăn”. Nói hơi to tát quá, chân thực hơn là “ đến lúc nào thì chúng ta mới có thể tự sống cuộc đời của chính mình đây”. Giữa những áp đặt, nhồi nhét, rập khuôn của người lớn, của quy tắc xã hội thì sống cuộc đời chính mình còn khó khăn hơn.
Con chim hải âu, nó được nuôi dưỡng bởi loài mèo, nó không dám bay, nhưng nó chắc chắn rất muốn bay. Bởi nó là Hải Âu, nó chả phải mèo, và Hải Âu thì phải bay. “Má” nó nói vậy. Với bản tính kiên nhẫn của loài mèo, chúng chờ cho con hải âu tự nói lên mong ước được bay lượn, bởi có một châm ngôn truyền đời dạy rằng “ bay lượn là quyết định hoàn toàn cá nhân”. Đúng vậy, bay lượn là sự lựa chọn cá nhân, và bạn có muốn bay không? Hỏi chính mình và trả lời chính mình đi.
Con chim hải âu co rút, sợ hãi trước con gió bão táp, khủng hoảng khiến nó chùn chân.
“ Con chuẩn bị bay rồi, Lucky à. Hãy cảm nhận làn mưa. Đó là nước. Trong cuộc đời, con sẽ có rất nhiều lý do để hạnh phúc. Một trong những thứ đó là nước, thứ khác là gió, là mặt trời, và đó luôn là những món quà đến sau cơn mưa. Hãy cảm nhận mưa đi. Dang đôi cánh con ra.”
Đừng sợ hãi, đừng sợ, các bạn hiểu không? Sau những khó khăn chồng chất sẽ là những món quà vô giá. Sẵn sàng chưa? Nhắm mắt lại, cảm nhận cuộc đời và... DANG ĐÔI CÁNH CỦA BẠN RA!
Con sẽ bay. Cả bầu trời kia sẽ thuộc về con
— “ Con sẽ bay. Cả bầu trời kia sẽ thuộc về con.”
Phải. Từ chỗ không biết gì, con bé đã thấu hiểu được điều quan trọng nhất. “ Chỉ những kẻ thật sự dám thì mới có thể bay.”
Chúng ta thật sự chỉ có một cuộc đời để sống mà thôi, hãy yêu thương và thấu hiểu chính trái tim của bạn. Lắng nghe nó, hỏi nó xem, nó muốn bay không? Nó dám bay không? Và... bạn dám không? Đừng nói cho tôi biết đáp án, bởi đáp án thật sự, chỉ nằm trong tim bạn. Chúc bạn có một cuộc bay lượn thành công.
Từ tôi - một cô gái đang chuẩn bị cho cuộc bay của đời mình.
“Chẳng mấy chốc, cuộn băng như một thứ dịch bệnh đánh vào nỗi sợ mang tính bản năng của con người, sẽ lan ra khắp xã hội. Bởi bản chất của virus chính là... chính...là... SAO...CHÉP Book Review - Vòng xoáy chết Cái chết của Ryuji, lời nhắc nhở mà cậu ấy dành cho Asakawa liệu có thể cứu thoát được gia đình anh không? Bản chất của virus là sao chép thật sao? Ngày mổ thi thể Ryuji, Ando- một pháp y và cũng chính là bạn của Ryuji phát hiện ra một mật mã mà cậu ấy cố để lại bằng cơ thể không nguyên vẹn của mình. 178....136... sáu con số này mang ý nghĩa gì? Ando tin chắc đây là mật mã, bởi Ryuji rất thích chơi trò này. Và cái mà Ando tìm thấy từ các con số là R-I-N-G. RING... một khởi nguồn khác bắt đầu! Mật mã đưa Ando tìm tới Asakawa. Nhưng lúc này, anh ta chỉ còn là một cái xác không hồn, bởi mới đây thôi, vợ và con của anh ta đồng thời chết do suy tim. Đồng thời suy tim? Một cách nào đó, Ando tìm được bản thảo Ring do chính Asakawa viết. Kể về tất cả những khám phá mà anh cùng Ryuji có ...
Cuốn sách “999” lá thư gửi cho chính mình có thể xem như một cuộn phim của quá khứ. Mỗi một lời lẽ đều chạm vào sâu trong cảm xúc được chúng ta cất giữ và giấu kín rất nhiều năm. Đó dường như là sự cổ vũ chính mình, là cuộc đối thoại với chính mình sau nhiều biến cố và sau nhiều đổ vỡ. 999 lá thư gửi cho chính mình “999 lá thư gửi cho chính mình” không phải là cuốn sách mà chúng ta có thể đọc từ đầu đến cuối chỉ trong một hai ngày. Mà nó như cuốn “kim từ điển” cuộc sống của mỗi người. Mỗi khi gặp vấn đề nào đó, hãy mở cuốn sách ra, sẽ có một vài dòng là viết cho bạn, nói đúng nỗi lòng của bạn, giúp bạn tỉnh táo, giúp bạn cân bằng lại cảm xúc của mình hay đơn giản chỉ là thấu hiểu được nỗi niềm của bạn. Một vài dòng về tình yêu: “Một người hiểu bạn sẽ không bao giờ khiến bạn buồn; nếu biết rõ làm như vậy khiến bạn không thoải mái nhưng anh ta vẫn làm, người đầy ác ý và ngu xuẩn như vậy không đáng được tha thứ.” “Thời thanh xuân theo đuổi tình cảm mãnh liệt, trưởng thành rồi lại thích sự...
Trên đời này, đau khổ nhất là hai chữ “nhân duyên”, tiếc nuối nhất là hai chữ “tùy duyên”. Bởi lẽ, mấy ai trong chúng ta chưa từng trải qua đôi ba lần đổ vỡ, đôi ba lần cảm xúc chênh vênh, và cả đôi ba lần tự hỏi “vì sao đau như thế?” Dẫu biết chắc chắn sẽ chia tay, cớ sao lại yêu người nhiều như thế? Tôi vẫn thường nghe người ta nói, trái đất này hơn bảy tỷ người, gặp gỡ nhau ắt là “định mệnh”, rồi làm sao trong hàng trăm hàng vạn người chúng ta gặp mỗi ngày ấy, vào thời khắc nhìn thấy nhau, tim cùng hẫng nhịp? Lại có câu Phật dạy “500 lần ngoảnh mặt nhìn nhau kiếp trước mới đổi được một duyên gặp gỡ đời này.” Ấy vậy mà, chúng ta nào biết trân trọng điều đó đâu. Gặp nhau vội, yêu nhau vội rồi buông tay cũng vội. Tôi từng biết một cô gái, đem lòng mến mộ một chàng trai, thương người bằng cả thanh xuân, thương người bằng cả chân tình. Rồi một ngày, chàng trai nhẹ nhàng nói “anh phải đi rồi”. Thời khắc đó, giây phút đó, tôi biết, trái tim cô ấy đã tan nát rồi. Thời khắc đó, giây phú...
Nhận xét
Đăng nhận xét