[Book Review] Hành Trình Về Phương Đông - BlairT. Spalding (Anh)

Hình ảnh
“Đời là một bài học vô cùng quý giá mà ai cũng phải học. Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng.” Đời người vốn là những chuỗi ngày không tiên lượng được. Hôm nay chúng ta có thể rất thoải mái, vui vẻ,... nhưng ngày mai điều tồi tệ gì có thể xảy đến cũng không ngăn cản được.  Vậy có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao chúng ta đều sinh ra như nhau nhưng cuộc đời chả ai giống ai không? Chúng ta với anh chị em cùng lớn lên trong một gia đình, nhưng tại sao có người thành đạt, người hạnh phúc, người khổ đau? Điều gì đã tác động đến tháng ngày của ta? Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng Có bao giờ bạn tự hỏi, làm sao có những người đã rất nhiều tuổi nhưng họ vẫn xinh đẹp và trẻ khoẻ? Tại sao có người sống hơn trăm năm nhưng có người chỉ được vài chục năm là tạ thế? Có bao giờ các bạn thắc mắc rằng, tại sao chúng ta may mắn tìm được một tinh cầu hoàn hảo giống như trái đất?  “Trái đất quay quanh trục c...

[Dịch Anh - Việt] Hoàng Tử Bé [ C24-Hết ]

Chương 24:

Đã là ngày thứ 8 kể từ khi tôi gặp tai nạn trên sa mạc, và tôi sắp cạn kiệt nguồn nước của mình rồi.


“A,” tôi nói với ông hoàng nhỏ, “những ký ức của em thật đẹp làm sao, nhưng anh chưa sửa xong chiếc máy bay của mình nữa, anh đã không còn đủ nước, và, anh sẽ thật hạnh phúc nếu anh có thể đi bộ tới nơi có nguồn nước trong lành của mùa xuân.”




“Con cáo bạn của em–” ông hoàng nhỏ nói với tôi.

“Ôi cậu nhóc của tôi ơi, đây không còn là vấn đề liên quan đến con cáo nữa!”


“Tại sao không?”


“Bởi vì anh sẽ chết vì thiếu nước mất…”


Cậu nhóc không quan tâm đến vấn đề của tôi, em chỉ hỏi:


“Việc tốt nhất trên đời là có một người bạn, ngay cả khi một người nào đó sắp mất đi. Em, rất vui khi có người bạn Cáo đó…”


“Em ấy không hiểu được sự nguy hiểm của mình,” tôi tự nhủ “Em ấy không bao giờ đói hay khát, em ấy chỉ cần chút ánh mặt trời là đủ…”


Nhưng dường như em ấy nghe được suy nghĩ của tôi:


“Em cũng khát chứ. Chúng ta hãy cùng đi kiếm một cái giếng đi…”


Tôi tỏ ra mệt mỏi. Thật ngu ngốc khi đi tìm cái giếng ở giữa bao la sa mạc. Nhưng tôi cũng bắt đầu đi theo em.


Khi chúng tôi lê bước nhiều giờ đồng hồ, trong im lặng, màn đêm dần buông xuống, và những ngôi sao bắt đầu xuất hiện. Cơn khát khiến tôi phát sốt, và tôi nhìn thấy chúng nhưu một cơn mơ. Tôi cuối cùng cũng nhớ tới ông hoàng nhỏ:

“Em cũng khát ư?” tôi hỏi.


Nhưng em không trả lời. Em nói với tôi:


“Nước là một thứ tốt cho trái tim…”


Tôi không hiểu câu trả lời này, nhưng tôi không nói thêm gì cả. Tôi biết rõ rằng không thể hỏi gì em cả.


Em mệt. Em đã ngồi xuống. Và sau một khoảng lặng im, em nói:


“Những ngôi sao thật đẹp, vì có một bông hoa không thể nhìn thấy được.”


“Đúng vậy” - tôi trả lời. Và không nói gì thêm nữa, tôi nhìn những dải cát được chiếu rọi dưới ánh trăng.


“Sa mạc thật đẹp.” em lại nói.


Và điều này đúng thật. Tôi đã luôn luôn yêu thích sa mạc. Một người ngồi giữa sa mạc, không nói gì, không thấy gì, không nghe gì. Nhưng qua sự im lặng, một thứ gì đó đang đập rộn ràng và lấp lánh…


“Điều làm sa mạc trở nên thật đẹp, là vì bên trong nó ẩn chứa một cái giếng…” Em nói.


Tôi đột nhiên hiểu được sự bí ẩn của cát. Khi tôi còn là đứa trẻ, tôi sống trong căn nhà cũ và có truyền thuyết rằng ở đó có một kho báu. Chắc chắn không ai biết làm cách nào để tìm ra nó, có lẽ cũng không ai nhìn thấy nó. Nhưng nó tạo ra một sự mê hoặc, và căn nhà tôi cất giấu nó ở trong tim…


“Đúng vậy, ngôi nhà, những ngôi sao, sa mạc…những điều khiến nó trở nên thật là điều rất vô hình.”


“Em rất vui khi anh đã đồng tình với con Cáo của em.” ông hoàng nhỏ bảo.


Dường như em trở nên buồn ngủ, tôi ôm lấy em và đi bộ thêm chút nữa. Tôi thấy khó mà di chuyển và thật mệt. Dường như tôi đang ôm lấy một kho báu mong manh. Dường như với tôi, em dễ vỡ hơn bất cứ thứ gì trên trái đất này. Trong ánh trăng, tôi nhìn vầng trán nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền của em, những lọn tóc phơ phất trong gió và tôi tự nhủ: “Cái ta đang nhìn thấy chỉ là lớp vỏ, và điều gì quan trọng thì sẽ vô hình…”


Đôi môi em như mỉm cười, tôi lại tự nhủ thầm: “điều khiến ta cảm động, chính là ông hoàng nhỏ đang ngủ trên tay mình, là lòng trung thành của em với bông hoa hồng, bông hoa như ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn, kể cả khi em ngủ…” Và tôi càng thấy em mỏng manh hơn. Tôi cảm thấy mình phải bảo vệ em, như thể em là một ngọn lửa sẽ bị dập tắt bởi một cơn gió vậy…


Và tôi tiếp tục bước đi, rồi tôi cũng tìm thấy một cái giếng, vào lúc bình minh.



Chương 25:


“Con người, họ ngồi trên những chuyến tàu, nhưng họ không biết họ đang tìm kiếm điều gì. Sau đó, họ cứ lao đầu vào, kích động và rồi xoay vòng vòng với chúng…”


Ông hoàng nhỏ nói thêm:


“Nó không đáng để bị như thế…”


Cái giếng mà chúng tôi thấy không giống như cái giếng ở sa mạc Sahara. Những cái giếng ở Sahara chỉ là những hố đào dưới cát. Nhưng cái này giống cái giếng ở trong một ngôi làng. Nhưng không có ngôi làng nào ở đây, và tôi nghĩ rằng mình đang mơ…


“Nó thật lạ, mọi thứ dường như sẵn sàng cho chúng ta sử dụng: ròng rọc, xô và dây…” Tôi nói với ông hoàng nhỏ.


Em cười, chạm vào sợi dây thừng, và bắt đầu múc nước lên. Vfa cái ròng rọc đã cũ như bị lãng quên từ lâu.


“Anh nghe thấy không? Chúng ta đã đánh thức một cái giếng. Và nó đang hát…” em nói.


Tôi không muốn em mệt:


“Để đó cho anh, nó quá nặng với em rồi.” Tôi nói.


Tôi từ từ kéo chiếc xô một cách nhẹ nhàng. Tôi hạnh phúc vì thành tựu này, dù rất mệt. Tiếng ròng rọc vẫn văng vẳng bên tai, dường như tôi có thể nhìn thấy khung cảnh ánh nắng lung linh chiếu vào mặt nước run rẩy.”


“Em khát nước, cho em một miếng.” Ông hoàng nhỏ nói.


Tôi mang chiếc xô nước đến gần môi em. Em uống, đôi mắt nhắm nghiền. Dòng nước ngọt ngào như một món quà của ngày lễ đặc biệt nào đó. Nó khác với vị của những nguồn nước khác. Sự ngọt của nó được sinh ra từ cuộc đi bộ dưới những ngôi sao, từ bài hát của chiếc ròng rọc và từ sự nỗ lực của cánh tay tôi. Nó tốt cho trái tim, giống như hiện tại. Khi tôi còn là một cậu nhóc, ánh sáng trên cây giáng sinh, âm nhạc giữa đêm thánh lễ, sự dịu dàng tươi cười trên khuôn mặt chính là món quà mà tôi nhận được.


“Có người sống ở đây.” ông hoàng nhỏ nói, “họ trồng 5 ngàn bông hồng ở một khu vườn và chúng cũng không biết là chúng đang tìm kiếm điều gì.”


“Chúng không tìm ra nó.” tôi đáp.


“Nhưng có thể điều chúng đang tìm kiếm ở một bông hồng nào đó, hoặc ở trong một ít nước.”


“Đúng vậy” tôi đáp.


Và ông hoàng nhỏ nói thêm:


“Nhưng đôi mắt thì không thấy được. Chỉ có thể nhìn thấy bằng trái tim…”


Tôi uống ngụm nước, thấy dễ thở hơn. Ánh mặt trời trên cát vàng rực như mật ong. Và màu mật ong làm tôi hạnh phúc. Nhưng sao lại vẫn có điều gì đó khiến tôi đau lòng?


“Anh phải giữ lời hứa ấy.” em nói, ngồi xuống cạnh tôi.


“Lời hứa gì cơ?”


“Anh biết mà…một cái rọ mõm cho con cừu…em phải có trách nhiệm với bông hoa của mình.”


Tôi lấy ra bản vẽ nháp từ túi của mình. Em nhìn qua và cười lên nói:


“Những cây baobabs…trông chúng như rau bắp cải ấy.”


“Ồ!”


Vậy mà tôi đã tự hào về cây baobabs của mình biết bao nhiêu!


“Con cáo, tai nó quá dài, nhìn như con ngựa vậy.”


Và em lại cười phá lên.


“Em không công bằng, hoàng tử nhỏ của tôi.” tôi nói “Anh không biết vẽ cái gì ngoài con trăn nhìn từ bên ngoài và bên trong đâu.”


“Ôi không sao đâu. Trẻ con sẽ hiểu được thôi.”


Sau đó, tôi phác thảo một cái rọ mõm bằng bút chì. Và khi tôi đưa nó cho em, tim tôi như bị xé nát.


“Em có những loài thực vật mà anh chưa từng biết đến.” tôi nói


Nhưng em không trả lời. Thay vào đó em nói với tôi:


“Anh biết không? Ngày mai chính là ngày kỷ niệm em xuống Trái đất.”


Sau một lúc em lặng, em tiếp tục:


“Em đã xuống rất gần nơi đây.”


Và em đỏ mặt.


Và một lần nữa, không hiểu tại sao, tôi lại thấy buồn đến lạ. Một câu hỏi, tuy nhiên, đã xảy ra với tôi”


“Như vậy, không phải ngẫu nhiên khi lần đầu anh gặp em. Chỉ tuần trước thôi, em đang đi dọc theo con đường như thế này, cô độc, từ nơi cách con người 1000 dặm? em đi tìm nơi mà em rơi xuống phải không?”


Ông hoàng nhỏ lại đỏ mặt. Và tôi lại hỏi, với sự lưỡng lự:


“Có lẽ bởi vì đó là nơi kỷ niệm.”


Em lại đỏ mặt. Em không trả lời câu hỏi của tôi. Nhưng khi em đỏ mặt thì nó nghĩa là “Đúng?”


“A!” tôi nói với em, “anh hoang mang một chút…”


Nhưng em cắt ngang tôi.


“Bây giờ anh phải làm việc. Anh phải trở lại chiếc máy bay của mình. Trở lại vào tối mai…”


Nhưng tôi không yên tâm. Tôi nhớ đến con Cáo. Người ta cho phép mình khóc một chút, nếu đã được ai đó thuần hoá….



Chương 26:


Bên cạnh chiếc giếng có một bức tường đá đã cũ. Khi tôi trở lại sau việc sửa chữa, vào sáng tối hôm sau. Tôi nhìn thấy ông hoàng nhỏ của tôi đang ngồi phía trên bức tường, với những ngón chân đang đung đưa. Và tôi nghe em nói:


“Bạn không nhớ ư. Đây không phải vị trí ban đầu.”


Sau đó hẳn là một giọng nói khác đáp lại em, vì vậy em lại nói:


“Đúng vậy, đúng vậy! Chính là ngày hôm nay, nhưng không phải chỗ này.”


Tôi tiếp tục bước dọc theo bức tường. Nhưng không thấy ai và nghe thấy ai nói cả. Tuy nhiên, ông hoàng nhỏ lại đáp lời lần nữa:


“Chính xác. Bạn sẽ nhìn thấy nơi hành trình của tôi bắt đầu, trên cát. Bạn hãy chờ tôi ở đó, tôi sẽ đến vào tối nay.”


Tôi chỉ cách bức tường 20m, thế mà tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Sau một lúc im lặng, em lại nói:


“Bạn có độc ư? Bạn có chắc tôi sẽ không cần chịu đựng quá lâu không?”


Tôi dừng lại, tim tôi đột ngột bị xé nát. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu gì.


“Bây giờ bạn hãy đi đi, tôi muốn xuống khỏi bức tường.” ông hoàng nhỏ nói.


Sau đó, tôi đưa mắt nhìn dưới chân tường, rồi giật nảy mình. Trước mặt tôi, đối diện với ông hoàng nhỏ chính là một con rắn màu vàng mà chỉ cần 30s đã có thể đưa bạn về thế giới bên kia. Tôi thậm chí đã lên nòng khẩu súng lục và lùi lại một bước. Nhưng, ngay khi nghe tiếng động, con rắn đã ngay lập tức trườn đi, như chưa từng xuất hiện, biến mất nhẹ nhàng sau những viên đá.


Tôi chạy tới bức tường và bế ông hoàng nhỏ vào lòng, sắc mặt của em trắng như tuyết vậy.


“Điều này là sao? Tại sao em lại nói chuyện với con rắn chứ?” tôi hỏi.


Tôi nới lỏng khăn choàng cổ màu vàng mà em thường đeo. Làm ướt thái dương của em và cho em uống chút nước. Tôi bây giờ không dám hỏi em bất cứ điều gì. Em nghiêm túc nhìn tôi, và ôm lấy tôi. Tôi cảm nhận tiếng tim em đập như của một con chim sắp chết, vì bị ai đó bắn vào…


“Em vui khi anh đã sửa được chiếc máy bay của mình, bây giờ anh có thể trở về nhà rồi.” Em nói với tôi.


“Làm sao em biết được điều đó?”


Tôi chỉ vừa đến để báo với em rằng tôi đã thành công, vượt xa mong đợi của mình. Em không trả lời tôi, em nói:


“Em cũng sẽ trở về nhà hôm nay…”


Sau đó, thật buồn…


“Nó ở xa hơn…nên khó trở về hơn…”


Tôi nhận thức rõ ràng về điều nghiêm trọng đang xảy ra. Tôi ôm em vào lòng như một đứa nhỏ. Đối với tôi, nó dường như là em đang lao nhanh về phía vực thẳm mà tôi chẳng thể giữ được em lại.


Vẻ nghiêm trọng của em, giống như một ai đó đã lạc mất từ rất xa.


“Em có con cừu. Và có hộp đựng cừu. Và có cả cái rọ mõm…”


Và em cười với tôi.


Tôi nghẹn lại. Tôi nhận ra em đang hồi sức một chút.


“Ông hoàng nhỏ thân yêu, em đang sợ hãi…” tôi nói với em.


Em đang sợ. Không còn nghi ngờ gì về điều đó. Nhưng em mỉm cười.

“Em sẽ sợ hơn vào đêm nay…”


Một lần nữa tôi cảm thấy bản thân bị đông cứng vì điều gì đó không cứu vãn được nữa. Và tôi biết tôi không thể chịu được khi nghĩ đến việc không bao giờ nghe thấy tiếng cười của em nữa. Đối với tôi, tiếng cười của em như dòng nước mát nơi sa mạc.


“Ông hoàng nhỏ. anh muốn nghe tiếng em cười lần nữa.” tôi nói.


Nhưng em lại đáp rằng:


“Đêm nay, sẽ là một năm…Ngôi sao của em. Em đã có thể tìm được đúng nơi mà em đã đáp xuống Trái đất. vào một năm trước.”


“Ông hoàng nhỏ, hãy nói với tôi rằng đây chỉ là ác mộng, con rắn đáng sợ kia, nơi gặp mặt, và cả ngôi sao…”


Nhưng em không trả lời tôi. Thay vào đó, em nói:


“Những thứ quan trọng đều sẽ không nhìn thấy được…”


“Anh biết…”


“Và đêm nay, anh sẽ tìm kiếm một ngôi sao. Nơi em sống rất nhỏ, nên em không thể chỉ cho anh nơi nào là ngôi sao của em. Trên tất cả các ngôi sao đều có một bông hoa…”


“Anh biết…”


“Giống như là nước. Nhờ vào ròng rọc và dây thừng, nước mà anh đưa em uống giống như âm nhạc vậy. Anh sẽ nhớ…nó đã tốt đẹp như thế nào.”


“Anh biết…”


“Và đêm nay, anh sẽ tìm kiếm một ngôi sao. Nơi em sống rất nhỏ, nên em không thể chỉ cho anh nơi nào là ngôi sao của em. Và rồi ngôi sao của em, sẽ trở thành một trong những ngôi sao dành cho anh. Và anh sẽ yêu thích việc ngắm nhìn những vì sao trên trời…chúng sẽ là bạn của anh. Và bên cạnh chúng, em sẽ làm tặng anh một món quà…”


Em lại bật cười.


“Ông hoàng nhỏ của tôi! Tôi yêu thích tiếng em cười!”


“Đó là món quà của em. Chỉ như thế. Nó giống như khi chúng ta uống nước…”


“Em muốn nói điều gì?”


“Tất cả mọi người đều có ngôi sao, nhưng chúng sẽ không giống nhau. Những người thích du ngoạn, ngôi sao là vật dẫn đường. Với họ, chúng chẳng hơn gì những ngọn đèn trên bầu trời. Đối với học giả, chúng ta những vấn đề. Với doanh nhân, chúng là của cải. Nhưng khi tất cả những vì sao đều im lặng. Anh…anh sẽ cô đơn…sẽ có những ngôi sao chẳng thuộc về ai cả.”


“Em muốn nói điều gì vậy?”


“Ở trên một trong những ngôi sao, em sẽ sống ở đó. Ở đâu đó giữa chúng, em sẽ mỉm cười. Và khi anh nhìn ngắm bầu trời, anh sẽ thấy dường như tất cả những ngôi sao đều đang mỉm cười…Anh, chỉ anh, sẽ có một ngôi sao mỉm cười!”


Và em lại bật cười.


“Và khi đó, nỗi buồn của anh sẽ được an ủi (thời gian sẽ làm vơi đi mọi nỗi buồn), anh sẽ hài lòng với những gì anh biết về em. Anh sẽ luôn luôn là bạn em. Anh sẽ muốn cười với em. Và anh sẽ thường xuyên mở cửa sổ và chắc chắn, bạn bè của anh sẽ bất ngờ  khi nhìn thấy anh ngước lên bầu trời và mỉm cười. Sau đó anh sẽ nói với họ rằng, “Đúng vậy, những ngôi sao luôn làm cho tôi cười!” Và họ sẽ nghĩ anh thật điên rồ. Nó sẽ là một trò chơi khăm mà em chơi với anh…”


và em lại bật cười.


“Ở nơi nào đó trên những vì sao, em tặng cho anh vô số những chiếc chuông nhỏ ..”


Và em lại cười. Sau đó, em nhanh chóng trở nên nghiêm túc:


“Tối nay…anh biết mà…anh đừng đến nhé!”


“Anh sẽ không rời khỏi em,” tôi trả lời


“Em sẽ trông giống như thật đau đớn, em sẽ giống như sắp chết vậy. Nó sẽ như vậy. Nên anh đừng đến. Điều này không đáng để trở thành vấn đề…”


“Anh sẽ không rời khỏi em…”


Nhưng em vẫn lo lắng.


“Em nói với anh điều này, bởi vì con rắn đó, nó sẽ cắn anh mất. Rắn - chúng là loài vật độc hại, chúng có thể cắn anh để cho vui…”


“Anh sẽ không rời khỏi em.”


Nhưng rồi tôi trấn an em:


“Chúng không còn độc để cắn lần thứ 2 đâu.”


Đêm đó, tôi không nhìn thấy em đã rời đi. Em đã rời khỏi tôi không một tiếng động. Khi tôi thành công trong việc bắt kịp em, em chạy đi thật nhanh và nói với tôi:


“A! Anh ở đó đi…”

Và em nắm lấy tay tôi. Nhưng em vẫn lo lắng.


“Anh đã sai khi đến đây. Anh sẽ chịu đựng khi nhìn em. Em sẽ trông giống như là đã chết, nhưng nó không phải sự thật…”


Tôi không nói gì.


“Anh hiểu không…vì nó ở rất xa. Em không thể mang theo thân xác này trở về. Nó quá nặng nề.”


Tôi không nói gì.


“Nó thì quá tuyệt vời! Anh sẽ có năm trăm triệu chiếc chuông nhỏ, và em sẽ có năm trăm triệu dòng nước mùa xuân…


Và em không nói gì nữa, bởi vì em đã khóc…


“Hãy ở đây. Hãy để em tiếp tục một mình.”


Và em ngồi xuống, bởi vì em sợ. Sau đó em nói tiếp:


“Anh biết không…bông hoa của em…em phải có trách nhiệm với cô ấy. Và cô ấy yếu ớt lắm. Cô ấy rất ngây thơ. Cô ấy có 4 chiếc gai, nó chẳng có tác dụng gì cả. Nó không giúp cô ấy chống lại được cả thế giới…”


Tôi ngồi gục xuống, bởi vì tôi không thể đứng lâu hơn nữa.


“Bây giờ… đó là tất cả…”


Em lưỡng lự một chút, sau đó em đứng dậy, bước một bước. Tôi không thể di chuyển.


Có một dải màu vàng đến gần chân em. Em bất động một lúc. Em không oà khóc. Em như một cái cây đổ xuống. Thậm chí là không có bất kỳ âm thanh nào, bởi vì trên cát.



Chương 27:


Và bây giờ, dù đã trải qua 6 năm rồi…tôi không bao giờ quên được câu chuyện đó. Những người bạn đã hạnh phúc khi thấy tôi còn sống trở về. Tôi buồn, nhưng tôi chỉ nói với họ là tôi mệt.


Bây giờ, nỗi buồn của tôi đã vơi đi đôi chút. Nhưng không hoàn toàn biến mất. Nhưng tôi biết rằng em đã trở về hành tinh của em. Bởi vì tôi không tìm thấy được cơ thể em ngày đó. Và đêm tối…tôi yêu thích việc lắng nghe những vì sao. Nó giống như năm trăm triệu chiếc chuông nhỏ…


Nhưng có một điều thật ngớ ngẩn…khi tôi vẽ cái rọ mõm cho con cừu của ông hoàng nhỏ, tôi đã quên thêm dây xích cho nó. Em sẽ không thể buộc chặt con cừu của mình. Vì vậy bây giờ tôi tự hỏi, rằng chuyện gì đang xảy ra trên hành tinh của em? Liệu con cừu nó có ăn mất bông hoa không…?


Và có lúc tôi nói với chính mình rằng: “Chắc chắn là không! Ông hoàng nhỏ sẽ đặt bông hồng vào lồng kính mỗi đêm, và em ấy sẽ trông chừng con cừu cẩn thận…” Sau đó tôi thấy rất hạnh phúc. Và có sự ngọt ngào bên trên những nụ cười của ngàn vạn ngôi sao.


Nhưng cũng có lúc tôi tự vấn: “Chỉ cần một lúc nào đó em lơ đễnh, vậy thì làm sao đây?” Vào một đêm nào đó em quên đặt bông hồng vào lồng kính. hoặc con cừu thoát ra ngoài không một tiếng ồn nào, trong đêm tối…” Và sau đó, những chiếc chuông nhỏ sẽ ngập tràn nước mắt…


Đây là tất cả những ký ức tuyệt vời của tôi. Dành cho bạn, những người cũng yêu thương ông hoàng nhỏ, và dành cho tôi,  không có bất kỳ nơi nào trong vũ trụ sẽ giống như nhau.  Chúng ta sẽ không biết rằng ở nơi nào đó, có một con cừu mà chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy được… có hay không? đã ăn mất bông hoa hồng…


Khi tìm kiếm điều gì đó trên bầu trời. Bạn sẽ hỏi rằng: có hay không? con cừu sẽ ăn mất bông hoa? Và bạn sẽ thấy mọi thứ sẽ thay đổi ra sao…


Và không một người lớn nào có thể hiểu rằng đây cũng là một vấn đề quan trọng.


Xem thêm: Hoàng Tử Bé [ C17-23 ]
P.s: Đến đây thì dự án dịch Anh-Việt đầu tiên của mình đã thành công mỹ mãn. Dù vẫn còn nhiều sai sót và non nớt nhưng mong các bạn đón nhận và góp ý cho những lần dịch sau. Một lần nữa, cảm ơn mọi người rất nhiều.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng Xoáy Chết - Suzuki Koji (Nhật)

[Book Review] 999 Lá Thư Gửi Cho Chính Mình

[Thanh Xuân] Dẫu Biết Chắc Chắn Sẽ Chia Tay, Cớ Sao Lại Yêu Người Nhiều Như Thế?