[Book Review] Hành Trình Về Phương Đông - BlairT. Spalding (Anh)

Hình ảnh
“Đời là một bài học vô cùng quý giá mà ai cũng phải học. Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng.” Đời người vốn là những chuỗi ngày không tiên lượng được. Hôm nay chúng ta có thể rất thoải mái, vui vẻ,... nhưng ngày mai điều tồi tệ gì có thể xảy đến cũng không ngăn cản được.  Vậy có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao chúng ta đều sinh ra như nhau nhưng cuộc đời chả ai giống ai không? Chúng ta với anh chị em cùng lớn lên trong một gia đình, nhưng tại sao có người thành đạt, người hạnh phúc, người khổ đau? Điều gì đã tác động đến tháng ngày của ta? Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng Có bao giờ bạn tự hỏi, làm sao có những người đã rất nhiều tuổi nhưng họ vẫn xinh đẹp và trẻ khoẻ? Tại sao có người sống hơn trăm năm nhưng có người chỉ được vài chục năm là tạ thế? Có bao giờ các bạn thắc mắc rằng, tại sao chúng ta may mắn tìm được một tinh cầu hoàn hảo giống như trái đất?  “Trái đất quay quanh trục c...

[Tự Truyện] Nhật Bản - Một Góc Nhỏ Xíu Xiu_Tập 2

Thế là cuối cùng tôi cùng lên được máy bay sau một năm dài chờ đợi. Mà tôi nói chưa nhỉ? Tôi chính là đại diện cho những người say đủ thể loại trên cuộc đời này. Ý là say cả tàu xe và máy bay đấy. Thế đấy, tôi chấp nhận 5 tiếng lơ lửng trên bầu trời và 2 tiếng lắc lư trên mặt đất cho đến khi vào được phòng ký túc. Cảm nhận đầu tiên ấy à? Thật khủng khiếp. Căn phòng nhỏ xíu chỉ có cái giường tầng, không bếp, không wifi, không máy giặt. Tôi tự hỏi là tôi đã đến nơi xó xỉ nào của Nhật vậy?



-  “Này, đây là phòng mình hả mày? ” tôi hỏi con bạn cùng phòng.

-  “ Chắc vậy”. Nó đáp lại với giọng điệu thất vọng khủng khiếp.

Thế là chịu, chúng tôi đành ở lại căn phòng vừa nhỏ vừa đầy hơi ẩm đấy thôi. Chứ biết làm sao? Nơi cái đất khách này thì lấy ai mà phàn nàn cơ chứ. Gần 10 tiếng mất liên lạc với gia đình kể từ khi tôi lên máy bay, bố mẹ chắc lo phát ngất lên nếu tôi còn không gọi về. Tôi hỏi quản lý kí túc xá bằng thứ tiếng Nhật bập bẹ của mình:

-  “Chú ơi, cho con xin mật khẩu wifi với ạ?”

- “ Ở đây thì có wifi miễn phí, nhưng phải mua cái moderm để phát đấy cô bé. Có 2000 yên thôi, rẻ bèo ấy mà.” (2000 yên ~ 400 nghìn VNĐ)

-  “2000 yên lận ạ? ”Với con bé vừa đáp xuống Nhật Bản, thì số tiền ấy cũng là quá lớn.

-  “Thế chúng cháu mua chung xài có được không?”Hai đứa phòng kế bên chen vào

-  “Tuỳ nhé, nhưng wifi không mạnh thì cũng cố chịu đấy”

Thế là bốn con người cùng chung một cái hộp phát wifi, thôi cũng được, gọi cho bố mẹ cái đã. Tôi mới vừa gọi cho mẹ bằng Facebook thì mẹ đã hét lên:

-  “Trời đất ơi, con mà không gọi về thêm lát nữa thì mẹ chết mất. Cả ngày không liên lạc được gì? Thế con có say lắm không? Mệt không con? Chỗ ở thế nào?” Mẹ tôi dồn dập hỏi trong sợ hãi. Tôi đã xém chút là bật khóc rồi.

-  “Con hết mệt rồi, kí túc xá con không có wifi sẵn nên phải chờ mua. Thôi mai con gọi mẹ, con đi xếp đồ đã.”

-  “Thế phải gọi sớm đấy, mẹ sắp chết mất thôi.”

Mẹ tôi trước giờ vẫn thế đấy, từ nhỏ đến lớn đều chăm tôi như đứa trẻ hai tuổi rưỡi. Tôi nhớ ngày mình học Đại học, có hôm đi chơi về trễ mà điện thoại hết pin, mẹ tôi còn lấy cả ghế ra trước cửa canh cơ. Dù mẹ có hơi lo lắng thái quá khi tôi đã 23 tuổi rồi, nhưng khi xa nhà như thế này, tôi lại thèm sự yêu thương ấy ghê gớm. 

22h đêm, tôi vẫn ngồi sắp xếp đồ đạc, Vi Vi - con bạn cùng phòng đi khám phá phố phường vừa mới về nhà. Nó nhìn thẳng vào tôi, giọng sợ hãi:

-  “Mày ơi, mình ở cái khu nào ý, ghê lắm mày ạ."
- “Làm sao? Ở Nhật an toàn lắm mà, mình còn ở Osaka, thành phố lớn chứ có phải thôn quê đâu mà ghê.”

-  “Nó còn đáng sợ hơn cả thôn quê, tao đến chết mất. ” Nó ném túi xách rồi ngồi xuống trong bực bội.

-  “Mày biết khu nhà mình ở đâu không? Tao vừa gặp mấy đứa ở phòng kế bên, nó sống ở đây lâu rồi, nó kêu khu mình là khu vô gia cứ đấy.” Con bạn gằn giọng.

-  “Vô gia cư? Tôi hét toáng lên. Sao có thể, đây là ký túc xá trường thuê còn gì. Mình đóng cả đống tiền cho nó rồi đấy.”

-  “Làm thế quái nào mà tao biết được, không tin thì mày với tao đi xem đi. Người ta đang xếp lớp mà ngủ ngoài đường kia kia.”

Khi ấy, trời Nhật Bản đã vào thu, nhưng ban đêm, cái sự se se lạnh cũng đủ khiến người ta chỉ muốn trùm chăn kín đầu rồi nằm ườn ra xem phim, đọc sách. Ấy thế mà thật sự, tôi đã nhìn thấy cảnh hàng trăm người già nằm la liệt ngoài đường, ngay gần cửa kí túc của tôi. Tôi khi ấy đã shock tới mức ngơ ngơ ngáo ngáo trở lại căn phòng. Cả đêm ấy, tôi mất ngủ.




Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng Xoáy Chết - Suzuki Koji (Nhật)

[Book Review] 999 Lá Thư Gửi Cho Chính Mình

[Thanh Xuân] Dẫu Biết Chắc Chắn Sẽ Chia Tay, Cớ Sao Lại Yêu Người Nhiều Như Thế?