[Book Review] Hành Trình Về Phương Đông - BlairT. Spalding (Anh)

Chương 11:
Hành tinh thứ 2 là hành tinh của một kẻ kiêu ngạo.
“A…a…ta sắp có một sự viếng thăm từ người hâm mộ!” Hắn thốt lên từ phía xa, khi thấy Ông hoàng nhỏ đang đi đến.
Vì đối với người đàn ông kiêu ngạo này, thì tất cả đều là kẻ hâm mộ hắn ta.
![]() |
Hành tinh thứ 2 là nơi cư trú của một kẻ kiêu ngạo |
“Xin chào!” Hoàng tử bé nói “Anh đang đội một chiếc nón thật lạ kỳ”.
“Nó là chiếc nón dùng để chào hỏi đấy.” Kẻ kiêu ngạo đáp “Nó dùng để gửi lời chào đáp lại những kẻ tung hô ta.” “Tiếc thay, chưa ai từng ghé thăm nơi này.”
“Vâng?” Ông hoàng nhỏ chẳng hiểu gã kiêu ngạo này đang nói điều gì.
“Hãy vỗ hai tay vào nhau đi!” Kẻ kiêu ngạo nói thẳng như thế.
Ông hoàng nhỏ vỗ tay. Kẻ kiêu ngạo nâng cao chiếc nón thực hiện động tác chào “khiêm tốn”.
“Có vẻ như ở đây thú vị hơn là thăm ông vua hôm trước.” Ông hoàng nhỏ nghĩ trong lòng. Và cậu lại một lần nữa vỗ vỗ tay. Kẻ kiêu ngạo lại tiếp tục giơ cao chiếc nón thực hiện động tác chào.
Sau 5 phút làm những động tác này, ông hoàng nhỏ bắt đầu cảm thấy mệt.
“Và người ta sẽ làm gì nếu như chiếc nón bị rơi xuống?” cậu hỏi.
Tuy nhiên, kẻ kiêu ngạo không hề nghe cậu hỏi. Kẻ kiêu ngạo thì sẽ không bao giờ lắng nghe ai cả ngoại trừ lời khen ngợi.
“Chú em hẳn là ngưỡng mộ ta rất nhiều đúng chứ?” Kẻ kiêu ngạo hỏi.
“Ngưỡng mộ? nghĩa là sao cơ?”
“Ngưỡng mộ nghĩa là cậu sẽ thấy ta rất đẹp trai, mặc đồ đẹp nhất, giàu có nhất và thông minh nhất hành tinh này.”
“Nhưng ông là người duy nhất sống ở đây cơ mà.”
“Mặc kệ những điều đó. Hãy cứ thán phục ta như thế đi.”
“Tôi thán phục ông.” Hoàng tử bé đáp. Khẽ nhún vai. “Nhưng mà…điều đó có gì mà khiến ông thích thú như vậy cơ chứ?”
Nói rồi ông hoàng nhỏ quay bước rời đi.
“Người lớn thật kỳ cục!”, cậu nói và rồi lại tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Chương 12:
Hành tinh tiếp theo là nơi cư trú của một kẻ say xỉn. Nó là một cuộc viếng thăm rất ngắn, nhưng lại đẩy ông hoàng nhỏ vào sự chán nản sâu sắc.
![]() |
Ta muốn quên đi. Quên điều hổ thẹn của ta. Ta hổ thẹn vì ta đã uống rượu |
“Ông đang làm gì ở đây thế?” cậu hỏi kẻ say xỉn, cái người đang ngồi lỳ giữa đống chai lọ rỗng và cả những chai đầy rượu.
“Ta đang uống rượu.” gã đáp với một sự sầu thảm.
“Tại sao ông lại uống rượu?” cậu tò mò hỏi
“Bởi vì ta muốn quên đi.”
“Quên cái gì?” câu hỏi và có chút cảm thấy tiếc thương cho ông ta.
“Quên những điều đáng hổ thẹn.” Gã đáp lại
“Hổ thẹn vì điều gì cơ?” ông hoàng nhỏ hỏi tiếp, cậu muốn giúp đỡ ông ta.
“Hổ thẹn vì đã uống rượu quá nhiều.” sau đó kẻ say xỉn liền im lặng và nhốt mình vào đống hỗn độn của chính gã ta.
“Những người lớn - họ thật sự quá mức kỳ cục!” Hoàng tử bé chán nản và tiếp tục cuộc hành trình của cậu.
Chương 13:
Hành tinh thứ 4 là nơi cư ngụ của một doanh nhân. Người đàn ông này bận rộn đến nỗi ông ta thậm chí còn không ngẩng đầu lên tại thời điểm ông hoàng nhỏ ghé thăm.
“Xin chào.” ông hoàng nhỏ nói. “Thuốc lá của ông đã tắt rồi kìa”.
“Ba cộng hai là bằng năm. Năm cộng bảy là là mười hai. Mười hai cộng ba là mười lăm. Xin chào. Mười lăm cộng bảy là hai mươi hai. Hai mươi hai cộng sáu là hai mươi tám. Ta không có thời gian để châm lại nó. Hai mươi sáu cộng năm là ba mươi mốt. Phù…Vậy thì chỗ đó sẽ là năm trăm lẻ một triệu sáu trăm hai mươi hai nghìn bảy trăm ba mươi mốt."
“Năm trăm triệu cái gì?” ông hoàng nhỏ hỏi.
“A? cậu vẫn ở đây à? năm trăm lẻ một triệu– ta không thể ngừng được. Ta có quá nhiều thứ phải làm. Ta quan tâm đến những hậu quả. Hai cộng năm là bảy…
“Năm trăm lẻ một triệu cái gì cơ?” ông hoàng nhỏ người không bao giờ từ bỏ câu hỏi mà cậu đã hỏi trong suốt cuộc đời mình.
Doanh nhân ngẩng đầu lên.
“Suốt năm mươi tư năm qua ta đã cư ngụ ở hành tinh này, ta chỉ bị làm phiền 3 lần. Lần đầu tiên là hai mươi năm trước, một con ngỗng không biết bằng cách nào mà từ trên trời rơi xuống. Nó đã la hét ầm ĩ và khiến ta phạm 4 lỗi nghiêm trọng. Lần thứ hai là bảy năm trước, ta bị làm phiền bởi bệnh thấp khớp của mình, ta không có thời gian mà tập thể dục. Ta không có thời gian để lười biếng. Và lần thứ 3, chính là lần này, ta đã nói rồi, năm trăm lẻ một triệu…”
![]() |
Những ngôi sao kia thuộc về ta. Vì chưa ai trước ta nghĩ về điều này. |
“Triệu cái gì cơ?”
Doanh nhân dường như nhận ra rằng không có cách nào để yên tĩnh cho đến khi ông ta trả lời câu hỏi này.
“Năm trăm triệu cái.” ông ta nói “những cái mà cậu nhìn thấy trên bầu trời đấy.”
“Con ruồi?”
“Không…không. Những thứ lấp lánh cơ.”
“Con ong?”
“Không. Những thứ có ánh sáng màu vàng khiến những kẻ lười biếng phải mơ mộng. Nếu là ta, ta quan tâm đến hậu quả. Ta không có thời gian để mộng mơ.”
“A! Ý ông là những ngôi sao phải không?”
“Đúng vậy! Chính là những ngôi sao.”
“Và…ông sẽ làm gì với năm trăm lẻ một triệu ngôi sao ấy?”
“Năm trăm lẻ một triệu sáu trăm hai mươi hai nghìn bảy trăm ba mươi mốt. Ta
quan tâm đến các vấn đề hậu quả: ta phải chính xác.”
“Và rồi ông sẽ làm gì với những ngôi sao ấy?”
“Ta sẽ làm gì với chúng ư?”
“Đúng vậy!”
“Không làm gì cả. Ta sở hữu chúng.”
“Ông sở hữu những ngôi sao ư?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng tôi đã từng gặp một ông vua, và ông ấy…”
“Những ông vua không sở hữu, họ trị vì. Đó là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.”
“Vậy sẽ có gì tốt khi ông sở hữu những ngôi sao?”
“Nó sẽ làm ta trở nên giàu có.”
“Giàu có thì có thể giúp gì cho ông?”
“Nó giúp ta mua được nhiều ngôi sao hơn nữa. Và thậm chí là bất kỳ thứ gì.”
“Người đàn ông này…” ông hoàng nhỏ tự nhủ với mình, “ông ta lý sự y như một kẻ say rượu nghèo nàn…”
Tuy nhiên, cậu vẫn tiếp tục hỏi thêm vài câu hỏi nữa.
“Làm thế nào mà một ai đó có thể sở hữu những ngôi sao?”
“Vậy chúng thuộc về ai?” Nhà kinh doanh hỏi vặn lại cậu.
“Tôi không biết. Không ai cả.”
“Vậy thì chúng sẽ thuộc về tôi, bởi vì tôi là người đầu tiên nghĩ về điều đó.”
“Đó là tất cả những gì cần làm ư?”
“Tất nhiên. Khi cậu tìm thấy viên kim cương không thuộc về ai cả thì nó là của cậu. Khi cậu khám phá ra một vùng đất chẳng thuộc về ai thì nó cũng là của cậu. Khi có một ý tưởng trước những người khác thì cậu sẽ lấy được bằng sáng chế ra nó, và nó là của cậu. Vậy thì với tôi: tôi sở hữu những ngôi sao, bởi vì không ai khác trước tôi nghĩ đến việc sở hữu chúng.”
“Đúng vậy. Nó quả nhiên hợp lý.” ông hoàng nhỏ nói. “Và rồi ông sẽ làm gì với chúng?”
“Ta quản lý chúng.” Doanh nhân trả lời. “Ta tính toán rồi lại tính toán chúng. Nó thật khó. Nhưng ta là người rất quan tâm đến vấn đề kết quả.”
Ông hoàng nhỏ vẫn chưa cảm thấy hài lòng.
“Nếu tôi sở hữu một chiếc khăn lụa,” cậu nói, “tôi có thể quấn chiếc khăn trên cổ mình và nó sẽ ở với tôi. Nếu tôi sở hữu một bông hoa, tôi có thể hái bông hoa đó và mang đi. Nhưng ông không thể lấy những ngôi sao từ trên thiên đường…”
“Không. Nhưng ta có thể gửi nó vào ngân hàng.”
“Nó nghĩa là sao?”
“Nó nghĩa là ta viết số ngôi sao của ta lên mảnh giấy nhỏ. Và sau đó ta đặt tờ giấy đó vào ngăn kéo và khóa nó lại.”
“Vậy là xong ư?”
“Vậy là đủ rồi.” Doanh nhân trả lời.
“Thật thú vị.” Ông hoàng nhỏ nghĩ. “Nó khá thơ mộng. Nhưng nó cũng không có hậu quả lớn gì.”
Vấn đề hậu quả, ông hoàng nhỏ khó hiểu được những ý nghĩ của người lớn.
“Tôi sở hữu bông hoa của tôi”, cậu tiếp tục chất vấn doanh nhân, “Tôi tưới nước cho nó mỗi ngày. Tôi sở hữu 3 núi lửa, tôi làm sạch mỗi tuần (tôi cũng dọn sạch cái không hoạt động, cái không bao giờ được biết tới). Nó là một trong số núi lửa của tôi, và tôi sử dụng nó cho bông hoa của tôi, những cái mà tôi sở hữu. Nhưng ông không sử dụng được những ngôi sao…”
Doanh nhân mở miệng, nhưng rồi ông ta im lặng không trả lời. Và ông hoàng nhỏ cất bước rời đi.
“Những người lớn thật khác thường.” Ông hoàng nhỏ nói với chính mình và tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét