“Đời là một bài học vô cùng quý giá mà ai cũng phải học. Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng.” Đời người vốn là những chuỗi ngày không tiên lượng được. Hôm nay chúng ta có thể rất thoải mái, vui vẻ,... nhưng ngày mai điều tồi tệ gì có thể xảy đến cũng không ngăn cản được. Vậy có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao chúng ta đều sinh ra như nhau nhưng cuộc đời chả ai giống ai không? Chúng ta với anh chị em cùng lớn lên trong một gia đình, nhưng tại sao có người thành đạt, người hạnh phúc, người khổ đau? Điều gì đã tác động đến tháng ngày của ta? Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng Có bao giờ bạn tự hỏi, làm sao có những người đã rất nhiều tuổi nhưng họ vẫn xinh đẹp và trẻ khoẻ? Tại sao có người sống hơn trăm năm nhưng có người chỉ được vài chục năm là tạ thế? Có bao giờ các bạn thắc mắc rằng, tại sao chúng ta may mắn tìm được một tinh cầu hoàn hảo giống như trái đất? “Trái đất quay quanh trục c...
Nhận đường liên kết
Facebook
X
Pinterest
Email
Ứng dụng khác
[Book Review] Buồn Làm Sao Buông - Anh Khang (VN)
Nhận đường liên kết
Facebook
X
Pinterest
Email
Ứng dụng khác
-
“Có những nỗi buồn ta quẩn quanh trong ấy,
Có những kỷ niệm dù thiết tha đến vậy,
Hay có những con người ta đắm say biết mấy,
Cũng phải đến ngày học cách buông tay.”
Buồn Làm Sao Buông - Anh Khang
Có người bảo, đời này chỉ cần trải qua 3 mối tình là viên mãn: mối tình đầu trong sáng, mối tình thứ hai khắc cốt ghi tâm, sau cùng là gặp một người yêu đến trọn đời trọn kiếp.
Ấy vậy, hỏi mấy ai trải qua đủ ba mối tình kia mà lòng không tan nát, tim không vụn vỡ. Bởi chúng ta có bao nhiêu cái gọi là thanh xuân, để cùng người thử đôi ba trò chơi tình ái.
Đời này, gặp được người mình thương đã khó, được người đáp lại có khó gấp vạn, gấp trăm. Và cũng bởi, cuộc đời rồi ai cũng sẽ gặp một người mà nếu không lấy được người ấy thì sau nay có lấy ai cũng không còn quan trọng nữa.
“Bởi vì người ấy đã trở thành duy nhất của mọi cung bậc hờn giận yêu thương, đến nỗi những mối tình về sau dù cố gắng cách mấy cũng chỉ là sự lặp lại chẳng thể nguyên lành như cảm giác lần đầu.”
Lại nói, 4,5 tỷ năm trước, một hành tinh sau chuỗi ngày lang thang mê mải đã lao vào Trái Đất, rồi như chạm vào ánh mắt của nàng, những mảnh vụn vỡ do va chạm đã tụ thành một tinh thể lặng lẽ, xoay quay Trái Đất từ thuở ấy đến giờ. Người ta thường gọi tinh thể ấy là Mặt Trăng. Nhưng dẫu không thể sánh bằng triệu triệu năm si tình của tinh cầu vũ trụ, thì em cũng muốn người tin rằng, trong 7 tỷ người trên thế gian này, em vẫn chỉ mãi hướng về phía Anh.
“Có một người duy nhất để thương và nhớ
Có một người duy nhất để khóc và đau
Có một người duy nhất để mãi mãi không thuộc về nhau
Nhưng cũng chẳng thể nào buông tay được.
Có một người như thế, âu cũng là một phước phần cho riêng mình
Dẫu có là phước phần đớn đau.”
Trong chúng ta, bất kỳ ai cũng đã từng đi qua vài ba mối tình lận đận. Có những mối tình cùng nhau đến chục năm, lại kết thúc bằng câu “chúng ta không hợp”. Lại có mối tình tưởng chỉ thoáng bay như mây như gió, lại cùng nhau gắn kết tận trăm năm. Người ta gọi đó là duyên số. Tôi lại chẳng quá tin cho lắm. Thay vì tin vào vận mệnh, tôi tin vào sự lựa chọn của chính trái tim hơn. Bởi nó là vật thể duy nhất trong cơ thể chúng ta, không bao giờ nói dối. Thế nhưng, trái tim ấy, nó cũng cố chấp lắm cơ. Nếu đã định là yêu, nếu nó bảo đấy là cảm giác chân thật thì dù Lý Trí có nài nỉ hay vùi dập đến đâu, nó cũng chỉ làm theo ý thích. Đôi ba lần nó yêu như điên dại, “ngơ ngác nhất là khi tất cả yêu thương cuối cùng khép lại với kết cục Chẳng-để-làm-gì...” vậy mà nó vẫn chẳng chịu dừng tay.
“Thật ra là em tự đa tình, chứ vốn dĩ, tình cảm này ngay từ khi bắt đầu đã biết sẵn chỉ là mình tự mình huyễn hoặc bọc đường cho những đắng đót đơn phương.”
Mà thôi, dẫu có khuyên nhủ thế nào, cũng chẳng có kết quả gì cho cam. Người đời làm sao có thể thấu hiểu em đau đớn thế nào khi yêu anh, đến cả anh còn không hiểu được, để rồi phũ phàng buông bỏ mọi kỷ niệm mà em gom từng chút một. Kết lại bằng vài dòng nhắn gửi “hạnh phúc nhé em!”. Nghe có vẻ nực cười không? Khi mà người mong em hạnh phúc lại tàn nhẫn ném bỏ hạnh phúc của em đi. Nhưng dẫu anh lạnh lùng đến thế, em vẫn chỉ ngơ ngác nhớ thương. Đời mà “hoa nở để mà tàn. Người gặp để rẽ ngang."
Khi trái tim tự nhận thấy bản thân mình ngu ngốc quá, nó lại chỉ thích nhốt mình trong một góc đớn đau, rồi tự hỏi rằng từ giờ về sau, ai sẽ lại tổn thương nó nữa. Ôi vậy đấy, nhưng trái tim cứ như đứa học trò học hoài không giỏi, bao nhiêu lần rồi vẫn chẳng chịu chừa ra. Nhiều khi cũng muốn kết bạn cùng Lý Trí cho khôn lên một tý, vậy đấy, rồi nó lại kéo lý trí vào con đường chẳng thấy lối ra. Để rồi cuối cùng cả hai chỉ dám ngồi một góc trơ trọi nhìn nhau hỏi nhỏ: Hỏi thế giới này, “Buồn làm sao buông?”
“Chẳng mấy chốc, cuộn băng như một thứ dịch bệnh đánh vào nỗi sợ mang tính bản năng của con người, sẽ lan ra khắp xã hội. Bởi bản chất của virus chính là... chính...là... SAO...CHÉP Book Review - Vòng xoáy chết Cái chết của Ryuji, lời nhắc nhở mà cậu ấy dành cho Asakawa liệu có thể cứu thoát được gia đình anh không? Bản chất của virus là sao chép thật sao? Ngày mổ thi thể Ryuji, Ando- một pháp y và cũng chính là bạn của Ryuji phát hiện ra một mật mã mà cậu ấy cố để lại bằng cơ thể không nguyên vẹn của mình. 178....136... sáu con số này mang ý nghĩa gì? Ando tin chắc đây là mật mã, bởi Ryuji rất thích chơi trò này. Và cái mà Ando tìm thấy từ các con số là R-I-N-G. RING... một khởi nguồn khác bắt đầu! Mật mã đưa Ando tìm tới Asakawa. Nhưng lúc này, anh ta chỉ còn là một cái xác không hồn, bởi mới đây thôi, vợ và con của anh ta đồng thời chết do suy tim. Đồng thời suy tim? Một cách nào đó, Ando tìm được bản thảo Ring do chính Asakawa viết. Kể về tất cả những khám phá mà anh cùng Ryuji có ...
Cuốn sách “999” lá thư gửi cho chính mình có thể xem như một cuộn phim của quá khứ. Mỗi một lời lẽ đều chạm vào sâu trong cảm xúc được chúng ta cất giữ và giấu kín rất nhiều năm. Đó dường như là sự cổ vũ chính mình, là cuộc đối thoại với chính mình sau nhiều biến cố và sau nhiều đổ vỡ. 999 lá thư gửi cho chính mình “999 lá thư gửi cho chính mình” không phải là cuốn sách mà chúng ta có thể đọc từ đầu đến cuối chỉ trong một hai ngày. Mà nó như cuốn “kim từ điển” cuộc sống của mỗi người. Mỗi khi gặp vấn đề nào đó, hãy mở cuốn sách ra, sẽ có một vài dòng là viết cho bạn, nói đúng nỗi lòng của bạn, giúp bạn tỉnh táo, giúp bạn cân bằng lại cảm xúc của mình hay đơn giản chỉ là thấu hiểu được nỗi niềm của bạn. Một vài dòng về tình yêu: “Một người hiểu bạn sẽ không bao giờ khiến bạn buồn; nếu biết rõ làm như vậy khiến bạn không thoải mái nhưng anh ta vẫn làm, người đầy ác ý và ngu xuẩn như vậy không đáng được tha thứ.” “Thời thanh xuân theo đuổi tình cảm mãnh liệt, trưởng thành rồi lại thích sự...
Trên đời này, đau khổ nhất là hai chữ “nhân duyên”, tiếc nuối nhất là hai chữ “tùy duyên”. Bởi lẽ, mấy ai trong chúng ta chưa từng trải qua đôi ba lần đổ vỡ, đôi ba lần cảm xúc chênh vênh, và cả đôi ba lần tự hỏi “vì sao đau như thế?” Dẫu biết chắc chắn sẽ chia tay, cớ sao lại yêu người nhiều như thế? Tôi vẫn thường nghe người ta nói, trái đất này hơn bảy tỷ người, gặp gỡ nhau ắt là “định mệnh”, rồi làm sao trong hàng trăm hàng vạn người chúng ta gặp mỗi ngày ấy, vào thời khắc nhìn thấy nhau, tim cùng hẫng nhịp? Lại có câu Phật dạy “500 lần ngoảnh mặt nhìn nhau kiếp trước mới đổi được một duyên gặp gỡ đời này.” Ấy vậy mà, chúng ta nào biết trân trọng điều đó đâu. Gặp nhau vội, yêu nhau vội rồi buông tay cũng vội. Tôi từng biết một cô gái, đem lòng mến mộ một chàng trai, thương người bằng cả thanh xuân, thương người bằng cả chân tình. Rồi một ngày, chàng trai nhẹ nhàng nói “anh phải đi rồi”. Thời khắc đó, giây phút đó, tôi biết, trái tim cô ấy đã tan nát rồi. Thời khắc đó, giây phú...
Nhận xét
Đăng nhận xét