[Book Review] Hành Trình Về Phương Đông - BlairT. Spalding (Anh)

Hình ảnh
“Đời là một bài học vô cùng quý giá mà ai cũng phải học. Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng.” Đời người vốn là những chuỗi ngày không tiên lượng được. Hôm nay chúng ta có thể rất thoải mái, vui vẻ,... nhưng ngày mai điều tồi tệ gì có thể xảy đến cũng không ngăn cản được.  Vậy có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao chúng ta đều sinh ra như nhau nhưng cuộc đời chả ai giống ai không? Chúng ta với anh chị em cùng lớn lên trong một gia đình, nhưng tại sao có người thành đạt, người hạnh phúc, người khổ đau? Điều gì đã tác động đến tháng ngày của ta? Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng Có bao giờ bạn tự hỏi, làm sao có những người đã rất nhiều tuổi nhưng họ vẫn xinh đẹp và trẻ khoẻ? Tại sao có người sống hơn trăm năm nhưng có người chỉ được vài chục năm là tạ thế? Có bao giờ các bạn thắc mắc rằng, tại sao chúng ta may mắn tìm được một tinh cầu hoàn hảo giống như trái đất?  “Trái đất quay quanh trục c...

[Book Review] Buồn Làm Sao Buông - Anh Khang (VN)

“Có những nỗi buồn ta quẩn quanh trong ấy,
Có những kỷ niệm dù thiết tha đến vậy,
Hay có những con người ta đắm say biết mấy,
Cũng phải đến ngày học cách buông tay.”

Buồn Làm Sao Buông - Anh Khang

Có người bảo, đời này chỉ cần trải qua 3 mối tình là viên mãn: mối tình đầu trong sáng, mối tình thứ hai khắc cốt ghi tâm, sau cùng là gặp một người yêu đến trọn đời trọn kiếp.
Ấy vậy, hỏi mấy ai trải qua đủ ba mối tình kia mà lòng không tan nát, tim không vụn vỡ. Bởi chúng ta có bao nhiêu cái gọi là thanh xuân, để cùng người thử đôi ba trò chơi tình ái.
Đời này, gặp được người mình thương đã khó, được người đáp lại có khó gấp vạn, gấp trăm. Và cũng bởi, cuộc đời rồi ai cũng sẽ gặp một người mà nếu không lấy được người ấy thì sau nay có lấy ai cũng không còn quan trọng nữa.


“Bởi vì người ấy đã trở thành duy nhất của mọi cung bậc hờn giận yêu thương, đến nỗi những mối tình về sau dù cố gắng cách mấy cũng chỉ là sự lặp lại chẳng thể nguyên lành như cảm giác lần đầu.”

Lại nói, 4,5 tỷ năm trước, một hành tinh sau chuỗi ngày lang thang mê mải đã lao vào Trái Đất, rồi như chạm vào ánh mắt của nàng, những mảnh vụn vỡ do va chạm đã tụ thành một tinh thể lặng lẽ, xoay quay Trái Đất từ thuở ấy đến giờ. Người ta thường gọi tinh thể ấy là Mặt Trăng. Nhưng dẫu không thể sánh bằng triệu triệu năm si tình của tinh cầu vũ trụ, thì em cũng muốn người tin rằng, trong 7 tỷ người trên thế gian này, em vẫn chỉ mãi hướng về phía Anh.


“Có một người duy nhất để thương và nhớ
Có một người duy nhất để khóc và đau
Có một người duy nhất để mãi mãi không thuộc về nhau
Nhưng cũng chẳng thể nào buông tay được.
Có một người như thế, âu cũng là một phước phần cho riêng mình
Dẫu có là phước phần đớn đau.”


Trong chúng ta, bất kỳ ai cũng đã từng đi qua vài ba mối tình lận đận. Có những mối tình cùng nhau đến chục năm, lại kết thúc bằng câu “chúng ta không hợp”. Lại có mối tình tưởng chỉ thoáng bay như mây như gió, lại cùng nhau gắn kết tận trăm năm. Người ta gọi đó là duyên số. Tôi lại chẳng quá tin cho lắm. Thay vì tin vào vận mệnh, tôi tin vào sự lựa chọn của chính trái tim hơn. Bởi nó là vật thể duy nhất trong cơ thể chúng ta, không bao giờ nói dối. Thế nhưng, trái tim ấy, nó cũng cố chấp lắm cơ. Nếu đã định là yêu, nếu nó bảo đấy là cảm giác chân thật thì dù Lý Trí có nài nỉ hay vùi dập đến đâu, nó cũng chỉ làm theo ý thích. Đôi ba lần nó yêu như điên dại, “ngơ ngác nhất là khi tất cả yêu thương cuối cùng khép lại với kết cục Chẳng-để-làm-gì...” vậy mà nó vẫn chẳng chịu dừng tay.


“Thật ra là em tự đa tình, chứ vốn dĩ, tình cảm này ngay từ khi bắt đầu đã biết sẵn chỉ là mình tự mình huyễn hoặc bọc đường cho những đắng đót đơn phương.”


Mà thôi, dẫu có khuyên nhủ thế nào, cũng chẳng có kết quả gì cho cam. Người đời làm sao có thể thấu hiểu em đau đớn thế nào khi yêu anh, đến cả anh còn không hiểu được, để rồi phũ phàng buông bỏ mọi kỷ niệm mà em gom từng chút một. Kết lại bằng vài dòng nhắn gửi “hạnh phúc nhé em!”. Nghe có vẻ nực cười không? Khi mà người mong em hạnh phúc lại tàn nhẫn ném bỏ hạnh phúc của em đi. Nhưng dẫu anh lạnh lùng đến thế, em vẫn chỉ ngơ ngác nhớ thương. Đời mà “hoa nở để mà tàn. Người gặp để rẽ ngang."

Khi trái tim tự nhận thấy bản thân mình ngu ngốc quá, nó lại chỉ thích nhốt mình trong một góc đớn đau, rồi tự hỏi rằng từ giờ về sau, ai sẽ lại tổn thương nó nữa. Ôi vậy đấy, nhưng trái tim cứ như đứa học trò học hoài không giỏi, bao nhiêu lần rồi vẫn chẳng chịu chừa ra. Nhiều khi cũng muốn kết bạn cùng Lý Trí cho khôn lên một tý, vậy đấy, rồi nó lại kéo lý trí vào con đường chẳng thấy lối ra. Để rồi cuối cùng cả hai chỉ dám ngồi một góc trơ trọi nhìn nhau hỏi nhỏ: Hỏi thế giới này, “Buồn làm sao buông?”



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng Xoáy Chết - Suzuki Koji (Nhật)

[Book Review] 999 Lá Thư Gửi Cho Chính Mình

[Thanh Xuân] Dẫu Biết Chắc Chắn Sẽ Chia Tay, Cớ Sao Lại Yêu Người Nhiều Như Thế?