[Book Review] Hành Trình Về Phương Đông - BlairT. Spalding (Anh)

Hình ảnh
“Đời là một bài học vô cùng quý giá mà ai cũng phải học. Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng.” Đời người vốn là những chuỗi ngày không tiên lượng được. Hôm nay chúng ta có thể rất thoải mái, vui vẻ,... nhưng ngày mai điều tồi tệ gì có thể xảy đến cũng không ngăn cản được.  Vậy có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao chúng ta đều sinh ra như nhau nhưng cuộc đời chả ai giống ai không? Chúng ta với anh chị em cùng lớn lên trong một gia đình, nhưng tại sao có người thành đạt, người hạnh phúc, người khổ đau? Điều gì đã tác động đến tháng ngày của ta? Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng Có bao giờ bạn tự hỏi, làm sao có những người đã rất nhiều tuổi nhưng họ vẫn xinh đẹp và trẻ khoẻ? Tại sao có người sống hơn trăm năm nhưng có người chỉ được vài chục năm là tạ thế? Có bao giờ các bạn thắc mắc rằng, tại sao chúng ta may mắn tìm được một tinh cầu hoàn hảo giống như trái đất?  “Trái đất quay quanh trục c...

[Book Review] - Chưa Từng Trải Qua, Làm Sao Thấu Hiểu?

 “Chúng ta vẫn nói mọi thứ đều phải tốt nhất, trai tài gái sắc, hoàn mỹ vẹn toàn. Nhưng trên đời này xưa nay vốn không có tốt nhất, chỉ có thích hợp nhất. Như áng mây và bầu trời, như cơn gió và thảm cỏ, như chúng mình trong đôi mắt nhau.”

Ngay khi nhìn thấy tựa đề của cuốn sách này, lòng tôi chợt trĩu nặng. Bản thân cũng đã trải qua ⅓ của đời người, cũng chẳng hiếm lạ gì những mối tình chợt đến, chợt đi. Có khi đau thương, có khi thanh thản. Mỗi một chuyện tình, giống như một đoạn nhỏ trước khi rẽ ngang vậy. Dù muốn dù không, chúng ta cũng cần phải bước tiếp.


Chưa từng trải qua, làm sao thấu hiểu?
Chưa từng trải qua, làm sao thấu hiểu? 


“Chưa từng trải qua, làm sao thấu hiểu?” dường như đang nói hộ tâm tình của rất nhiều người. Đọc từng trang sách, chúng ta dường như đang lần nữa nhìn lại quá khứ của chính mình. Nhìn những người đã bước qua cuộc đời ta, trao cho ta cả hoa và nước mắt. Cứ thế, cứ thế, như thước phim quay chậm, lặng lẽ lướt qua.

“Có lẽ chúng ta đều sẽ trải qua rất nhiều chuyện, gặp rất nhiều người, chầm chậm trở thành một người khác hẳn với mình, một “người lớn” mình từng vô cùng ghét. Ta học được cách ứng phó với rất nhiều tình huống, biết cách giao thiệp với người khác, biết khéo léo đưa đẩy, biết nói dối, biết nhẫn tâm. Ta đạt được những danh lợi và vật chất mình muốn, nhưng đến bao giờ có thể dừng bước và nhìn lại trái tim mình?”


Chẳng phải quá xuất sắc, cũng chẳng dùng đến câu từ mỹ miều, cuốn sách này như một câu chuyện được kể nhẹ nhàng, như chúng ta đang cùng nhau tâm sự. Một chiều mưa, một tách trà và “một người tri kỷ”. Có lẽ, sẽ chẳng ai buông được trang sách khi chúng ta đã lật mở nó, bởi ta thật sự nhớ, nhớ “chính mình” khi xưa.  Bởi mỗi một câu chuyện được kể ra, như muốn nói với thế giới rằng “chưa từng trải qua, làm sao thấu hiểu?”


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng Xoáy Chết - Suzuki Koji (Nhật)

[Book Review] 999 Lá Thư Gửi Cho Chính Mình

[Thanh Xuân] Dẫu Biết Chắc Chắn Sẽ Chia Tay, Cớ Sao Lại Yêu Người Nhiều Như Thế?