[Thanh Xuân] Dẫu Biết Chắc Chắn Sẽ Chia Tay, Cớ Sao Lại Yêu Người Nhiều Như Thế?

Trên đời này, đau khổ nhất là hai chữ “nhân duyên”, tiếc nuối nhất là hai chữ “tùy duyên”. Bởi lẽ, mấy ai trong chúng ta chưa từng trải qua đôi ba lần đổ vỡ, đôi ba lần cảm xúc chênh vênh, và cả đôi ba lần tự hỏi “vì sao đau như thế?” Dẫu biết chắc chắn sẽ chia tay, cớ sao lại yêu người nhiều như thế? Tôi vẫn thường nghe người ta nói, trái đất này hơn bảy tỷ người, gặp gỡ nhau ắt là “định mệnh”, rồi làm sao trong hàng trăm hàng vạn người chúng ta gặp mỗi ngày ấy, vào thời khắc nhìn thấy nhau, tim cùng hẫng nhịp? Lại có câu Phật dạy “500 lần ngoảnh mặt nhìn nhau kiếp trước mới đổi được một duyên gặp gỡ đời này.” Ấy vậy mà, chúng ta nào biết trân trọng điều đó đâu. Gặp nhau vội, yêu nhau vội rồi buông tay cũng vội. Tôi từng biết một cô gái, đem lòng mến mộ một chàng trai, thương người bằng cả thanh xuân, thương người bằng cả chân tình. Rồi một ngày, chàng trai nhẹ nhàng nói “anh phải đi rồi”. Thời khắc đó, giây phút đó, tôi biết, trái tim cô ấy đã tan nát rồi. Thời khắc đó, giây phú...