[Book Review] Hành Trình Về Phương Đông - BlairT. Spalding (Anh)

Hình ảnh
“Đời là một bài học vô cùng quý giá mà ai cũng phải học. Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng.” Đời người vốn là những chuỗi ngày không tiên lượng được. Hôm nay chúng ta có thể rất thoải mái, vui vẻ,... nhưng ngày mai điều tồi tệ gì có thể xảy đến cũng không ngăn cản được.  Vậy có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao chúng ta đều sinh ra như nhau nhưng cuộc đời chả ai giống ai không? Chúng ta với anh chị em cùng lớn lên trong một gia đình, nhưng tại sao có người thành đạt, người hạnh phúc, người khổ đau? Điều gì đã tác động đến tháng ngày của ta? Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng Có bao giờ bạn tự hỏi, làm sao có những người đã rất nhiều tuổi nhưng họ vẫn xinh đẹp và trẻ khoẻ? Tại sao có người sống hơn trăm năm nhưng có người chỉ được vài chục năm là tạ thế? Có bao giờ các bạn thắc mắc rằng, tại sao chúng ta may mắn tìm được một tinh cầu hoàn hảo giống như trái đất?  “Trái đất quay quanh trục c...

[手紙] Thư Gửi Anh

 


Anh khoẻ không? Em luôn muốn hỏi, muốn biết về cuộc sống của anh nhiều lắm. Ngày 9/9/2020 1năm 2 tháng từ ngày anh rời đi, mọi thông tin về anh đã không còn nữa. Ngày trước, em từng thích tính cách tĩnh lặng của anh, một người đàn ông điềm đạm, lạnh lùng. Ở ngoài anh chưa bao giờ có những biểu hiện quá mức, lặng lẽ và cô đơn. Thế nên anh cũng chẳng thiết tha đến mạng xã hội, chưa từng update thông tin gì ngoài một bức hình không có mặt anh. Em say đắm điều đó, bởi anh là người đã trưởng thành, bởi lời nói của anh mang theo sự quyến rũ lạ thường, bởi mùi hương chỉ riêng anh mới có. Nhưng hiện tại, em ghét tính cách đó của anh biết bao nhiêu, em ghét lắm anh có biết không? Em ước gì anh đăng một dòng trạng thái, một bức hình để em hiểu rằng anh đã từng tồn tại, anh từng là bạn trai của em chứ không phải một giấc mơ vừa ngọt ngào vừa cay đắng. 

Ngày ở bên nhau, anh từng trăn trở về công việc sau này, vậy, giờ anh đã tìm được công việc như ý chưa? Anh bảo anh phải học lái ô tô, vậy, giờ anh đã tự lái xe đi làm rồi chứ? Anh bảo, anh từng muốn cùng em kết hôn, vậy, anh còn muốn không anh? À mà chắc không, xa nhau lâu như vậy rồi, có lẽ anh đã không còn nhớ em là ai nữa, và có lẽ, một người con gái khác đang chăm sóc anh rất tốt. Phải không anh?

Em dạo này nấu ăn tốt hơn nhiều rồi đấy, ngày quen nhau em chỉ biết làm vài món, nhưng giờ em nấu được nhiều, nhiều lắm. Mỗi lần vào bếp, em đều ước rằng mình đang chuẩn bị bữa sáng cho anh, cùng nhau ăn, cùng xem phim, cùng trò chuyện. Rồi ở nơi xa lạ này, vẫn chỉ có mình em vừa ăn vừa khóc. Em đau lắm, rất rất đau mà.

Bây giờ em đã tìm được công việc mới rồi. Năm 2020 dịch Covid đã khiến cuộc sống du học của em vất vả lắm, một mình em chống chọi với nó rất mệt, thật muốn ôm anh, muốn anh nói lời an ủi. Nhật Bản dịch còn dài lắm, em cũng thường cập nhật tin tức của Đài Loan, hy vọng anh sẽ bình yên, vui vẻ. Năm nay nắng nóng lắm, gần 40 độ cơ. Mỗi lần đi làm đều đau đầu kinh khủng, em hay đi qua ga điện ngầm ngày xưa chúng ta thường hẹn gặp đấy, anh còn nhớ cửa ga số 10 không? Cứ mỗi lần đi làm, em đều nhìn về cửa số 10 trong im lặng, nghĩ rằng biết đâu em sẽ nhìn thấy anh, biết đâu, xa anh chỉ là cơn ác mộng. Em muốn tỉnh giấc thật mau, nước mắt em đã không còn để chảy nữa đâu anh ạ.

Bây giờ là 02:29 A.M, em không ngủ được, lại lục những bức hình cũ ra xem, tìm lại những dòng tin nhắn ngày trước. Sau đấy em liền phát hiện ra em từng phũ anh rất nhiều lần anh nhỉ 😊 thật ra không phải em từ chối anh mang đồ ăn đến cho em đâu, mà khuya rồi nên em lo anh mệt. Không phải em không muốn anh đến nhà em đâu mà đường vào nhà rất khó để tìm, em lại từ chối anh lần nữa. Cứ sau mỗi lần đọc lại tin nhắn, em lại phát hiện ra mình từng bỏ lỡ sự yêu thương của anh nhiều đến vậy. Chắc anh cũng buồn em lắm. Xin lỗi anh!

Seii... em nhớ giọng nói của anh quá, nhớ câu “Anh yêu em” vụng về bằng tiếng Việt mà anh cố học. Nhớ khoảnh khắc anh dùng google dịch tiếng Việt để chiều lòng em. Nhớ tiếng gọi “vợ yêu...” đầy ngọt ngào ngày ấy. Seii... sao em lại nhớ anh nhiều vậy nhỉ? Nếu em có thể dịch bức thư này ra tiếng Trung, em nhất định sẽ gửi nó cho anh đấy, đáng tiếc em không biết, nên nó vĩnh viễn không thể gửi tới anh.

Thật ra, em biết chúng ta kết thúc thật rồi. Biết giấc mộng này không bao giờ tan biến. Biết ngày gặp lại là vô vọng lắm. Nhưng em không nỡ yêu người khác, em sợ anh trở về thì em phải làm sao? Dù chuyện đấy sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu nhưng em vẫn không muốn yêu ai cả.

Seii... em chờ anh nhé, được không? Lời hứa 5 năm của chúng ta, em sẽ hoàn thành nó, một mình, anh nhé!
02:41 sáng, ...
... Anh ngủ ngon
Yêu anh ❤️ 

09/09/2020
——————————

P.s: Thật ra vào tháng 10/2021 anh ấy đã tìm lại tôi. Anh cũng nói với tôi rằng Anh vẫn thương tôi rất nhiều. Anh bảo anh hối hận vì đã rời xa tôi, hi vọng chúng tôi có thể quay lại với nhau. Anh bảo anh muốn quay về năm 2019, khi chúng tôi vẫn còn ở bên nhau. Nhưng thật đáng tiếc, ngày anh quay lại thì tôi đã ở bên người khác. Tôi đã muốn chờ anh trở về, nhưng càng chờ lại càng đau, vì vậy tôi cho mình và người khác một cơ hội. Nhưng sau đấy tôi mới biết, thật ra, rời xa anh tôi sẽ bị bắt nạt. Rõ ràng là người đó theo đuổi tôi, nhưng sau cùng cũng chính anh ta phản bội tôi. Tôi đã từ chối lời đề nghị quay lại của anh để ở bên một người đã phản bội mình. Sau khi biết mình bị phản bội, tôi đã rất đau lòng. Nhưng anh vẫn luôn ở bên cạnh động viên tôi. Anh bảo “trước khi em thật sự phục hồi, em đừng chấp nhận thêm lời tỏ tình của đàn ông nữa. Bởi trên đời này, đàn ông xấu có rất nhiều.”! Ừm… được rồi, nghe lời anh vậy, em sẽ không yêu thêm ai nữa.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng Xoáy Chết - Suzuki Koji (Nhật)

[Book Review] 999 Lá Thư Gửi Cho Chính Mình

[Thanh Xuân] Dẫu Biết Chắc Chắn Sẽ Chia Tay, Cớ Sao Lại Yêu Người Nhiều Như Thế?