[Book Review] Hành Trình Về Phương Đông - BlairT. Spalding (Anh)

Đời người ai lại chẳng có đôi ba lần tan vỡ, đôi ba cảm xúc chênh vênh? Đời người, ví như con thuyền nhỏ giữa đại dương, phải chịu hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, trùng trùng điệp điệp. Ấy thế, nếu trên con thuyền “ta” đấy, sợ hãi, tuyệt vọng luôn bao lấy mình, vậy thì ta lấy sức mạnh ở đâu để mà tồn tại? Hãy nhìn ra xa kia, đại dương rộng lớn, đại dương sâu thẳm nhưng đẹp làm sao. Hãy ngước đôi mắt đang còn đẫm nước kia nhìn lên bầu trời đêm đi, giữa muôn trùng sóng gió, bầu trời vẫn thật đầy sao.
“Có đôi khi những bộn bề của cuộc sống cuốn ta đi như dòng nước hững hờ cuốn trôi chiếc lá. Cứ thế, ta vội vã làm, vội vã ăn, vội vã ngủ, vội vã yêu và vội vã… để sống! Chắc hẳn đã không ít lần mỗi chúng ta đều thốt lên “giá như…”
Giá như ta biết, giá như ta hiểu và giá như có ai thì thầm với ta rằng:
“Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu!”
Và đây, trong chính cuốn sách nhỏ bé này, tôi kể cho các bạn nghe về câu chuyện cuộc đời, về chính chúng ta trong đó qua những câu nói đầy tính nhân văn mà tác giả Phạm Lữ Ân đã gửi gắm:
1. “Tại sao tôi phải trì hoãn ước mơ chỉ vì sợ người khác đánh giá sai về mình? Sao tôi phải sống theo tiêu chuẩn của người khác?”
2. “Bạn hỏi rằng vì sao để biết mình đã trưởng thành hay chưa ư? Tôi sẽ nói bạn nghe điều tôi nghĩ: Bạn trưởng thành khi bạn đủ mạnh mẽ để trở thành điểm tựa, dù là điểm tựa của bất cứ ai, kể cả chính bản thân mình. Khi ấy, một người đàn ông sẽ ra đời.”
3. “Sẽ rất tai hại nếu chúng ta quên rằng một lời nói tử tế chân thành có thể xoa dịu và níu giữ con người với cái thiện, cũng như chỉ một lời rẻ rúng cũng có thể gây tổn thương sâu sắc và đánh thức con quỷ ngủ say…”
4. “Khi ngồi nhìn những đứa trẻ ngây thơ chơi trò “ta là chúa tể”, tôi mới nhận ra ý tưởng của cô bạn thật tuyệt vời, bởi chính Abraham Lincoln cũng từng nói: “Gần như tất cả mọi người đều có thể chịu đựng được nghịch cảnh. Nhưng nếu muốn kiểm tra tính cách của một người nào đó – hãy trao cho anh ta uy quyền”.”
5. “Điều khác biệt giữa trường học và cuộc đời là gì? Ở trường, bạn được dạy một bài học và sau đó được làm bài kiểm tra. Trong cuộc đời, bạn được cho một bài kiểm tra và nó sẽ dạy bạn một bài học.”
6. “Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa những người quen, ta cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu. Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin. Như thế, yêu chưa phải là “kết cục có hậu” của một đời người. Yêu, mới chỉ là một nửa chặng đường dài mà thôi.”
7. “Làm thế nào để trở thành một người cần người khác? Có gì khó đâu, chỉ cần thành thật với chính mình. Bởi ta là con người, ta được thiết kế kiến tạo để cần nhau.”
8. “Thế cho nên, giữa cuộc sống bộn bề đôi khi cũng cần nhìn lại, để tự hỏi lòng xem, phải chăng ngay bên cạnh đời ta vẫn còn có ai đó lạc loài?”
9. “Đúng là người ta thường tô đậm chữ hy sinh trong tình yêu mà quên rằng, một tình yêu thực sự đẹp là tình yêu sâu đậm từ cả hai phía mà không ai phải hy sinh cho ai cả. Tình yêu đẹp nhất là cả hai cùng hưởng lợi mà không ai thiệt hại.”
10. “Nhiều năm về trước, tôi đã tự hỏi mình, vì sao tình yêu đơn phương tồn tại? Vì sao người ta có thể ôm ấp hình bóng một người suốt hàng chục năm trời mà thậm chí không cần người ấy hay biết hay đáp trả? Bây giờ tôi chợt nhận ra lý do. Đó là bởi tình yêu tự nó đã làm thỏa lòng ta rồi, trước cả nỗi khổ đau vì không được đáp trả.”
11. “Niềm hạnh phúc sâu xa và trọn vẹn nhất mà chúng ta cảm nhận được trong tình yêu, không phải khi ta nhận ra rằng mình được yêu mà là khi ta nhận ra rằng mình yêu. Bởi vì yêu chính là đã nhận.”
12. “Đừng để khi tia nắng ngoài kia đã lên, mà con tim vẫn còn băng lạnh. Đừng để khi cơn mưa kia đã tạnh, mà những giọt lệ trên mi mắt vẫn còn tuôn rơi. Thời gian làm tuổi trẻ đi qua nhanh lắm, không gì là mãi mãi, nên hãy sống hết mình để không nuối tiếc những gì chỉ còn lại trong quá khứ mà thôi”.
13 “Nếu bạn không cảm thấy bình yên khi nhớ về thời thơ ấu, thì chẳng có tháng ngày nào nữa trong cuộc đời bạn có thể cảm thấy bình yên.”
14.“Phần lớn thời gian chúng ta chỉ trải qua mà không thật sự tận hưởng”
15. “Đôi khi sự tin tưởng hóa ra là một điều rất đơn phương và vô trách nhiệm... Tin tưởng là trút gánh nặng sang vai người khác, bất kể người đó có chịu nhận nó hay không. Việc nhận định hay quyết định vấn đề không còn dựa vào sự thận trọng, sáng suốt hay nhạy cảm...”,
16.“Nếu chúng ta không chứng tỏ được rằng mình có thể tự làm, người khác sẽ tin rằng chúng ta không thể tự làm. Nếu bạn không thể làm được điều dễ dàng, cớ sao tôi phải tin rằng bạn có đủ trách nhiệm và nhận thức để làm điều khó hơn?”
_Nếu biết trăm năm là hữu hạn | Phạm Lữ Ân_
![]() |
Nếu biết trăm năm là hữu hạn - Phạm Lữ Ân |
Nhận xét
Đăng nhận xét