[Book Review] Hành Trình Về Phương Đông - BlairT. Spalding (Anh)

Hình ảnh
“Đời là một bài học vô cùng quý giá mà ai cũng phải học. Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng.” Đời người vốn là những chuỗi ngày không tiên lượng được. Hôm nay chúng ta có thể rất thoải mái, vui vẻ,... nhưng ngày mai điều tồi tệ gì có thể xảy đến cũng không ngăn cản được.  Vậy có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao chúng ta đều sinh ra như nhau nhưng cuộc đời chả ai giống ai không? Chúng ta với anh chị em cùng lớn lên trong một gia đình, nhưng tại sao có người thành đạt, người hạnh phúc, người khổ đau? Điều gì đã tác động đến tháng ngày của ta? Cõi đời đầy những vô thường, khi thế này, lúc thế khác chứ đâu êm xuôi bằng phẳng Có bao giờ bạn tự hỏi, làm sao có những người đã rất nhiều tuổi nhưng họ vẫn xinh đẹp và trẻ khoẻ? Tại sao có người sống hơn trăm năm nhưng có người chỉ được vài chục năm là tạ thế? Có bao giờ các bạn thắc mắc rằng, tại sao chúng ta may mắn tìm được một tinh cầu hoàn hảo giống như trái đất?  “Trái đất quay quanh trục c...

[Book Review] Ruồi Trâu - Ethel Lilian Voynich (Ý)

Ruồi trâu

                                       

“Then am I
A happy fly
If I live
Or if i die”
The fly - William Blake
Đó là tôi
Dù kiếp ruồi
Sống hay chết
Vẫn tươi vui”

Đây là một bi kịch. Một bi kịch cho kiếp người. Dẫu chúng ta luôn mưu cầu một cuộc đời hạnh phúc, thì số phận chưa bao giờ chịu thoả hiệp.

Ruồi Trâu có một kiếp sống bi kịch hơn cả thảy. Bởi anh ta bị phản bội niềm tin từ chính điểm tựa tâm hồn của anh, Hồng y Môngtaneli. Người mà sau này anh phát hiện ra đó chính là cha ruột của anh và cũng là người đẩy anh vào số phận nghiệt ngã, mang tội phản bội suốt đời.

Ruồi Trâu, thời còn trẻ chính là Actor. Anh vẫn luôn tự hỏi bản thân sống vì mục đích gì? Cho ai? Cái mà thời trẻ ai trong chúng ta cũng từng trải. Thời kỳ lạc lối trong mê cung đời mình. May mắn hay bất hạnh. Actor tìm thấy ánh sáng của cuộc chiến dành cho “Nước ý trẻ” - một cuộc cách mạng Ý, dẫu anh không phải là người Ý.

“Hiến dâng đời mình cho nước Ý, giải phóng nước Ý khỏi cảnh nô lệ lầm than, đánh đuổi người Áo, lập nên một nước cộng hoạ tự do mà không kẻ nào ngự trị được ngoài Chúa Giêsu!”

Đấy là lời thề, lời tuyên thệ khi anh còn tin vào Chúa, tin vào cha tâm hồn Môngtaneli. Đáng tiếc, niềm tin ấy mỏng manh lắm. Khi mà cuối cùng, Actor bị chính đức tin của mình phản bội. Chính Môngtaneli đã tố giác khiến Actor chịu tội phản bội tổ chức, phản bội đồng đội. Đức tin vỡ nát. Tình yêu vừa nhen nhom với Giêma cũng tan tành. “Tôi đã tin ông như tin Đức Chúa Lời. Nhưng Đức Chúa Lời chỉ là một tượng đất, đập một búa là tan, còn ông thì ông đã lừa dối tôi suốt đời.” Kể từ khi ấy, Actor đã chết, chỉ còn lại Ruồi Trâu sống sót với chút hơi tàn mà thôi.

Ruồi Trâu là một chiến sĩ vừa giỏi vừa dị hợm. Ông ta chiến đấu bằng ngòi bút của mình. Viết lên các câu truyện cười phản ánh chế độ mục nát. Ngòi bút là nòng súng, chính nó đã góp phần cho cuộc chiến trường kỳ của “Nước Ý trẻ”. Ruồi Trâu sẽ vẫn là một chiến sỹ cương trực, tài giỏi, nếu như ông ta quên được hồng y Môngtaneli. Vừa hận vừa yêu, nỗi đau dằn xé từng đêm, từng phút. Hận bởi ông ta đã phản bội lại niềm tin của mình, nhưng vẫn yêu ông ta vì ông ta là cha đẻ. Bởi vì Ruồi Trâu, trong sâu thẳm, một Actor vẫn còn. Thế nên, Actor chọn cách chờ cái chết tới gần, giải thoát cho số phận đáng thương của kiếp ruồi này.

“Ví bằng ta phải chết. Thì ta sẽ đón chào bóng đêm như đón chào vị hôn thê.”

Một điều đáng tiếc rằng, là đến tận lúc chết, Actor vẫn chưa thể nói với Giêma về tình yêu của mình. Đời này, Actor nợ Giêma một lời giải thích, một tấm chân tình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng Xoáy Chết - Suzuki Koji (Nhật)

[Book Review] 999 Lá Thư Gửi Cho Chính Mình

[Thanh Xuân] Dẫu Biết Chắc Chắn Sẽ Chia Tay, Cớ Sao Lại Yêu Người Nhiều Như Thế?